Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mới đầu Lục Ly còn chăm chú lắng nghe, đến sau nghe nhiều liền trực tiếp lược qua.
Hắn đeo mặt nạ Bàn Vũ Thấm đưa cho, đây là mặt nạ da người, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thấy được có gì dị dạng. Thần sắc trên mặt Lục Ly cũng không phải lạnh như băng, có thể cười có thể giận, cảm giác chỉ như trên mặt nhiều thêm một tầng da mỏng.
Mặt nạ này có thể biến hóa, hiện tại đang biến thành một trung niên mặt trắng, trên thân hắn khoác trường bào màu trắng, đầu tóc lộ ra, lại là một mảnh đen nhánh. Lục Ly tìm một loại thuốc nhuộm nhuộm đen đầu tóc, như thế người ngoài sẽ không bởi vì hắn tóc trắng mà quá mức chú ý.
Đối với hắn mà nói, đồ sát ở Hắc Ám sâm lâm không phải là chuyện khó khăn gì, điện chủ Hắc Ám Thần Điện là Thần Giới Chí Tôn, nhưng chỉ có một người. Phía dưới có tổng cộng ba tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, còn mang đi ra ngoài hai tên. Thế nên Lục Ly ra tay rất nhẹ nhàng, không gian chi lực vừa trấn áp, tất cả liền đều hóa thành thịt cá trên thớt, dễ dàng đồ sát từng mảnh từng mảnh.
Vốn Lục Ly định trực tiếp dùng Thần Sơn trấn áp, tru diệt tất cả mọi người. Chẳng qua đến sau không hạ được ngoan tâm, trong Hắc Ám sâm lâm có rất nhiều trẻ nhỏ, người già phụ nữ tay không sức trói gà. Hắn trước nay không cho rằng mình là người tốt, nhưng vẫn luôn tuân thủ một ít nguyên tắc và giới hạn làm người căn bản.
Đại ẩn ẩn tại thị, tiểu ẩn ẩn tại dã!
Đoạn thời gian này, Lục Ly không ẩn tàng trong hoang dã, mà lại thích đến ở trong tiểu thành. Đại thành hắn không dám đi, vạn nhất đụng phải một tên Thần Giới Chí Tôn nào đó thì sao?
Thần Giới có vô số tiểu thành, mà lại võ giả trong tiểu thành đa phần đều không mạnh, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới gần như không có. Đại Năng Thần Giới ngược lại là rất nhiều, gần đây các đại thế lực đều phái cường giả đi ra tìm kiếm, bởi thế tới đâu cũng có thể thấy được Đại Năng Thần Giới.
Hiện tại Lục Ly không biết đi đâu, lần này hắn quay về Thần Giới vốn là để tiềm tu, không ngờ vừa đến lại náo ra động tĩnh lớn như vậy. Hắn đành phải đi bước nào xem bước đó. Nếu Thần Tượng Tông bày ra trận thế muốn chặn giết hắn cho bằng được, hắn không thể cứ thế ảo não thoát đi, như thế không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn.
Rất nhanh, chuyện ở Hắc Ám sâm lâm đã truyền khắp Thần Giới, ai nấy cũng đều biết Lục Ly đã quay về.
Trong một thành bảo tại Yên Vũ Lâu, Lâu Thập Nhị chính đang ôm một quý phụ uống rượu, gần đây hắn một mực bế quan, hôm qua mới xuất quan đi ra. Bế quan mấy năm hắn nhịn gần chết, lập tức ước hẹn tình nhân chuẩn bị làm một trận “hữu nghị”.
- Thập Nhị công tử, ngươi nghe nói gì chưa?
Quý phụ bưng lên một chén mỹ tửu đưa cho Lâu Thập Nhị, cánh tay còn lại bắt lấy bàn tay đang định làm chuyện xấu của Lâu Thập Nhị, nàng hé miệng nói:
- Huynh đệ tốt kia của ngươi xuống núi, giờ đang náo loạn khiến trọn cả Thần Giới đều không được an bình.
- Huynh đệ tốt?
Lâu Thập Nhị nhướng mày, cánh tay đang định cường hành tiến vào đũng quần quý phụ ngưng lại. Hắn trầm ngâm một lúc, ánh mắt lóe lên tinh quang hỏi:
- Ngươi nói là Lục Ly?
- Đúng!
Quý phụ cười tủm tỉm nói:
- Chẳng phải trước kia Thập Nhị công tử nói quan hệ giữa ngươi với hắn rất tốt ư? Hắn thật là huynh đệ của ngươi?
Ba!
Lâu Thập Nhị vươn tay vỗ lên mông quý phụ, khẽ nói:
- Dám chất vấn gia? Nên đánh! Ta và hắn từng có giao tình sinh tử. Sao hắn lại đi ra U Yến chi địa rồi? Ngươi nói rõ ta nghe.
Quý phụ bị vỗ mông, chẳng những không tức giận, ngược lại còn đỏ mặt lên, mị nhãn như tơ, nàng lườm Lâu Thập Nhị một cái, thủ thỉ kể lại ngọn nguồn sự tình.
- Ha ha ha, làm tốt lắm!
Lâu Thập Nhị bật cười ha hả, bưng chén rượu lên uống cạn, nhếch miệng cười nói:
- Huynh đệ này của Lâu Thập Nhị ta đúng là trâu bò, một cái Hắc Ám sâm lâm còn không đủ, phải đồ sát mười cái như thế mới thật sảng khoái.
- Xuỵt!
Phu nhân vội đưa tay lấp miệng Lâu Thập Nhị, nói:
- Thập Nhị công tử, ngươi đừng nói lung tung. Vì chuyện Lục Ly mà ngươi đã bị người ở Yên Vũ Lâu lạnh nhạt, nếu ngươi cứ tiếp tục tuyên dương thế này, đến lúc đó e là phải chịu phạt nặng.
- Sợ cái khỉ khô!
Lâu Thập Nhị cười dài một tiếng, nói:
- Lâu Thập Nhị ta làm người làm việc không cần phải xem sắc mặt người khác. Bọn hắn e sợ Thần Tượng Tông, nhưng ta không sợ. Ngươi chờ xem, sớm muộn sẽ có ngày huynh đệ này của ta một bước lên trời, đứng ngạo nghễ trên đỉnh Thần Giới. Đến lúc đó sợ là lâu chủ phải tự thân đến bồi tội với ta, tán dương ánh mắt Lâu Thập Nhị này.
- Ngươi a...
Phu nhân nhìn bộ dạng phóng túng kia của Lâu Thập Nhị, trong mắt hiện đầy vẻ mê say, nàng u ám thở dài nói:
-
- Thôi, thôi, tùy ngươi. Nô gia thích tính cách này của ngươi, gia, để nô gia tới hầu hạ ngươi.
- Được!
Lâu Thập Nhị lại dốc cạn một chén, cười lớn nói:
- Hôm nay tâm tình thống khoái, chúng ta tới đại chiến ba trăm hiệp, khiến ngươi quỳ xuống xin tha.
- Gia...
Nghe xong, thân thể quý phụ bỗng chốc mềm nhũn, mặt như than hồng, trong mắt chất đầy vẻ đói khát, hệt như mèo ngửi thấy mùi cá tanh.
...
Tuyết Sơn Cung!
Đoạn thời gian trước Tuyết Thánh Nữ cũng một mực bế quan, hơn nữa tiến bộ còn cực thần tốc. Thân là cung chủ đời tiếp theo của Tuyết Sơn Cung, trong cung gần như dồn mọi thần tài tốt nhất, tài nguyên tốt nhất lên thân Tuyết Thánh Nữ.
Vốn thiên tư Tuyết Thánh Nữ cũng rất tốt, tu luyện tự nhiên rất nhanh, giờ chỉ kém một bước liền đạt đến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, xếp hạng trên Thần Bảng cũng leo lên top một ngàn.
Nhưng mấy ngày gần đây Tuyết Thánh Nữ lại không tu luyện, mà ngồi trong một tòa Tuyết Sơn Cung ngay sát bên vách đá, mắt nhìn về phương đông, không biết là đang nghĩ gì.
Sa sa sa!
Sau lưng vang lên từng hồi tiếng bước chân, tiếp đó là một tiếng nói ôn nhu vang lên:
- Tĩnh Nhã, quên hắn đi. Hắn chú định như lưu tinh, hoặc là trở thành vĩnh hằng, hoặc là lóe lên một cái rồi tan biến. Tương lai ngươi còn phải chấp chưởng Tuyết Sơn Cung, nếu ngươi muốn lấy chồng, phu quân ngươi nhất định phải gia nhập Tuyết Sơn Cung, bởi thế giữa ngươi và hắn chú định là hữu duyên vô phận.