Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ta biết!
Tuyết Thánh Nữ thở dài một hơi, đứng lên hành lễ nói:
- Cung chủ, ta hiểu cả, rất nhiều năm trước ta cũng đã tự nói với mình, ta và hắn không thích hợp. Nhưng lần nữa nghe được tin tức về hắn, ta vẫn không cách nào bình tĩnh được.
- Chuyện trong đời, tám chín phần mười là không như ý người!
Trên mặt cung chủ Tuyết Sơn Cung chớp qua một tia ưu thương, thở dài nói:
- Năm đó ta cũng giống như ngươi, thích một nam nhân ưu tú, đáng tiếc lúc ta quyết định vứt bỏ thân phận Thánh Nữ, hắn lại đã chết. Tĩnh Nhã, sự cường đại của tứ đại thế lực siêu thần vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi, Lục Ly muốn hủy diệt tứ đại thế lực siêu thần là điều khó như lên trời, bởi thế hắn chỉ có thể như lưu tinh, như phù dung, sớm nở tối tàn. Quên hắn đi, nhân sinh không chỉ có mỗi thơ và phương xa, chúng ta vẫn phải hèn mọn sống tiếp...
Nam bộ Thần Giới, Thiên Hạt Phủ!
Trong phủ thành chợt lấp lánh quang mang, tiếp sau đó, một trung niên đi ra từ truyền tống trận, trên mặt người này có một vết sẹo dữ dằn, ánh mắt hung ác, toàn thân bao phủ trong chiến giáp, vừa nhìn liền biết rõ ràng không phải thiện nhân.
Sau khi đi ra, trung niên quét mắt nhìn xung quanh một lượt, tiến thẳng đến phụ cận truyền tống trận, hắn một bên hành tẩu một bên lấy ra địa đồ, khẽ gật đầu lẩm bẩm nói:
- Nhanh, lại truyền tống vài chục lần liền đến Lạc Nhật Thành.
Lạc Nhật Thành là một tòa đại thành, là thành trì cách Thần Khí Các gần nhất. Người này tự nhiên chính là Lục Ly, người đông bộ Thần Giới tứ xứ tìm kiếm hắn, hắn lại một đường ngồi truyền tống trận đến thẳng nam bộ Thần Giới.
Sở dĩ tới đây là vì Lục Ly muốn quay về tế bái Cổ trưởng lão. Vị này là ân sư thực sự của hắn, ơn nặng như núi. Hắn về lại Thần giới, không tới tế bái một phen, lương tâm hắn không yên. Ngoài ra, ở đông bộ Thần Giới có quá nhiều cường giả, quá nhiều trinh sát của các thế lực, ở bên kia rất dễ bại lộ, thế là hắn liền chạy đến nam bộ Thần Giới, để đám người kia tiếp tục ở lại khổ công tìm kiếm.
Hơn nữa gần đây hắn cũng không biết nên đi đâu về nhau, vừa khéo tuỳ tiện đi dạo. Lần nữa truyền tống bảy tám lần, hắn tìm một khách sạn nghỉ ngơi, sau đó trực tiếp tiến vào trong Thiên Tà Châu.
Bởi vì một đường đi vội, lại thêm lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, bởi thế Lục Ly không thả ra Trì Hi Nhi. Chẳng qua chỉ cần có thời gian Lục Ly liền sẽ tiến vào trong Thiên Tà Châu bồi cùng Trì Hi Nhi để nàng bớt phần cô đơn.
Trì Hi Nhi đang bế quan tu luyện, Lục Ly tiến vào mà nàng hoàn toàn không biết gì cả. Lục Ly khoanh chân ngồi xuống ngay bên cạnh, nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, Lục Ly vôthức mỉm cười. Nữ tử động người này luôn có thể kích lên dục vọng bảo hộ mãnh liệt trong lòng nam tử, không muốn để nàng phải chịu bất kỳ thương hại nào.
Nghỉ ngơi trong Thiên Tà Châu chừng nửa ngày, Lục Ly lần nữa đi ra. Đã qua mấy tháng, người Thần Tượng Tông vẫn chưa thể truy tung được hắn, điều này khiến hắn yên tâm phần nào.
Chí ít với tiền đề chưa bại lộ thân phận, hắn hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm. Thần Tượng Tông không phải vạn năng, hiện tại Thiên Cơ Các phỏng chừng cũng rất khó khóa chặt hành tung thật của hắn, bằng không truy binh sớm đã đuổi tới rồi.
Lần nữa truyền tống bảy lần, Lục Ly đi tới trong Lạc Nhật Thành, thành trì này hắn có thể tính là quen thuộc. Nơi đây vẫn như cũ, năm xưa đám người Giang Tinh Hà Cổ trưởng lão từng bị ám sát ở đây, nhưng sự kiện lần đó không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với thành trì này.
Lục Ly không dừng lại chỗ này, cũng không truyền tống đi Thần Khí Cốc, mà yên ắng ra khỏi thành, tiềm hành tới Thần Khí Cốc.
Thần Khí Cốc cách Lạc Nhật Thành không xa, tiêu tốn mấy canh giờ Lục Ly đã tới bên này. Hắn không dám mạo hiểm cứ vậy đi vào, mà trước là lượn quanh phụ cận vài vòng, xác định bên này không có trinh sát mai phục, sau đó mới hiển lộ thân hình, cải trang một phen, lắc mình hoá thành bộ dạng một thương nhân trung niên nghênh ngang đi về phía Thần Khí Cốc.
Nhìn từ bên ngoài Thần Khí Cốc vẫn như cũ, trên tường thành nơi miệng cốc khẩu đứng từng hàng quân sĩ, chẳng qua Lục Ly ngước mắt nhìn lên, vẫn phát hiện ra một ít biến đổi so với trươc đây.
Tinh khí thần của những quân sĩ này rõ ràng kém xa trước kia. Hồi đó thần sắc ai nấy đều ngạo nghễ, thế đứng thẳng tắp, uy nghiêm mà bá khí. Còn giờ lại có chút hữu khí vô lực, thậm chí có hai tên quân sĩ còn tựa lên tường thành nhỏ giọng trò chuyện...
- Người nào?
Thấy Lục Ly tới gần, một tên quân sĩ quát khẽ, lúc này đám quân sĩ còn lại mới đảo mắt nhìn về phía Lục Ly, thấy bộ dạng Lục Ly như là thương nhân, bọn hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
Lục Ly chắp tay nói:
- Tại hạ Công Tôn Dương, muốn tìm Thần Khí Các mua chút Thần khí!
- Mua Thần khí?
Đám quân sĩ ngơ ngác nhìn nhau, một tên quân sĩ còn dò hỏi:
- Ngươi có chắc là đến mua Thần khí?
Lục Ly chớp chớp mắt, gật đầu nói:
- Không đến mua Thần khí thì đến chỗ này của các ngươi để uống trà chắc? Mở cửa thành, dẫn ta đi gặp quản sự của các ngươi.
- Được rồi, đại nhân hơi đợi một lát!
Mấy tên quân sĩ vội vàng hạ cửa thành, thái độ rất là nhiệt tình. Lục Ly buồn bực tiến vào theo, từ lúc nào mà người Thần Khí Các lại dễ nói chuyện thế này?
Đi vào Thần Kỳ Cốc quen thuộc, đập vào mắt là một mảnh rách nát lang tạ, rất nhiều thành bảo bị hủy đi, lại không được tu sửa. Quan trọng nhất chính là, Thần Khí Các không có ai cả, thần niệm Lục Ly tuỳ ý quét qua, phát hiện chỉ có mấy trăm người đang nhỏ giọng trò chuyện!
- Hả...
Lục Ly nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc, năm đó Thần Khí Các náo nhiệt cỡ nào? Đệ tử quân sĩ người hầu tổng cộng phải đến mấy vạn người. Trong cốc náo nhiệt không khác gì một thành trì, giờ mới mấy năm mà đã lang tạ thế này? Khó trách đám quân sĩ kia nghe nói có người đến mua Thần khí, ai nấy đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
Thần Khí Các chỉ còn mấy trăm người, liệu còn có thể luyện chế ra Thần khí cao cấp được ư?