Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2142 - Chương 2129: Sống Cho Tốt

Bất Diệt Long Đế Chương 2129: Sống cho tốt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Điểm này khiến Đan tiểu thư và tất cả mọi người đều phải tự than không bằng, thậm chí sản sinh cảm giác tự ti. Lục Ly làm chuyện mà các nàng không dám làm, đồng thời còn thành công sống tiếp. Đối với các nàng mà nói, điều này không khác gì thần tích, chuyện không khả năng nhất lại đã xảy ra, các nàng cũng vì Lục Ly mà cảm thấy kiêu ngạo.

Giang Tổ Cường nói Thần Tượng Tông bởi vì Lục Ly mà giận lây sang Thần Khí Các, cũng có đệ tử nói kết cục hôm nay của Thần Khí Các là do Lục Ly tạo thành. Giang Nhược Đan lại không tán đồng, dù không có Lục Ly, bọn Giang Tinh Hà chết rồi, kết cục này Thần Khí Các khó mà tránh được.

Ngược lại nàng còn ngấm ngầm cảm kích Lục Ly, nàng cho rằng chính bởi vì Lục Ly không chết, nhờ đó Thần Khí Các mới có thể giữ được đến hiện tại, bằng không sớm đã bị người chiếm đoạt hoặc hủy diệt rồi.

Bởi vì Lục Ly là người Thần Khí Các, rất nhiều thế lực sợ sau này sẽ có ngày Lục Ly trở về. Nếu chiếm đoạt hoặc hủy diệt Thần Khí Các, bọn họ sẽ bị Lục Ly trả thù. Hiện tại Thần Khí Các đã không còn lại gì, trừ chiếm cứ một khối địa bàn tương đối tốt ra thì cái gì cũng không có, bốc lên phong hiểm lớn như vậy thực sự không cần thiết.

Giang Nhược Đan và Lục Ly từng có một đoạn thời gian sinh hoạt chung, đối với con người Lục Ly nàng tính là có chút hiểu rõ. Một người dù cải trang thế nào, ánh mắt và một ít hành vi quen thuộc cũng luôn khó mà thay đổi. Bởi thế Giang Nhược Đan mới nhận ra Lục Ly, đồng thời vạch trần.

Lục Ly lại không có bất kỳ dị động nào, thậm chí ánh mắt đều không có tình tự biến hóa, hắn quay đầu nhìn Giang Nhược Đan, trầm giọng nói:

- Giang các chủ, Lục Ly là ai?

Lục Ly không thừa nhận, nhưng lúc ánh mắt hắn đối mặt với Giang Nhược Đan, kẻ sau lại có thể từ trong đó nhìn ra được vài điều.

Giang Nhược Đan cũng là người thông minh, nàng có chút lúng túng vuốt vuốt tóc, nói:

- Xin lỗi, Công Tôn đại nhân, ta nhìn lầm!

Mặc dù Lục Ly lên tiếng phủ nhận, nhưng ánh mắt lại ngầm thừa nhận, ngoài mặt thần sắc Giang Nhược Đan vẫn bình tĩnh như thường, thân thể lại khẽ run rẩy, mắt bất giác nhòa lệ.

Mấy năm nay nàng sống rất khổ, một thiên kim đại tiểu thư như nàng, trước kia chỉ biết điêu ngoa bướng bỉnh, thường xuyên giở tính khí đại tiểu thư, lại bị ép thành các chủ, nâng dậy trọn cả Thần Khí Các.

Nàng phải gánh chịu áp lực rất lớn, chịu đựng vô vàn khổ sở, thậm chí có đôi khi nàng nảy sinh xung động tự sát.

Bởi vì nàng cảm thấy rất bất lực, cảm thấy rất sợ hãi, cảm thấy rất cô độc!

Lúc này, tình tự trong lòng nàng ba động cực kỳ mãnh liệt, bởi vì qua nhiều năm vậy rồi, Lục Ly lại là người đầu tiên đến trợ giúp nàng, người đầu tiên khiến nàng cảm thấy có thể dựa dẫm, người đầu tiên nàng có thể kể ra ủy khuất và thống khổ trong lòng.

- Lưu thúc!

Lát sau, Giang Nhược Đan cố gắng đè nén cảm xúc, khua tay nói:

- Ngươi đến lối vào hậu sơn canh chừng, không cho bất kỳ người nào tiến vào đây.

Lão nô hiếu kì nhìn Lục Ly một cái, sau đó khoái tốc rời đi. Hắn vừa rời đi, Giang Nhược Đan đã nơi nước mắt như mưa, cả người nàng không ngừng rung lên, vừa rồi nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng thốt được nên lời, chỉ muốn khóc rống một trận.

Lục Ly không nói gì, cũng không làm ra bất kỳ hành động an ủi nào, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn Giang Nhược Đan, cho nàng cơ hội khóc lóc phát tiết hết thảy ấm ức trong lòng.

- Lục Ly!

Khoảnh khắc sau, Giang Nhược Đan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Ly nói:

- Ta có thể ôm ngươi một lúc được không?

Trong lòng Lục Ly không có chút ba động nào, chỉ khe khẽ thở dài, vươn ra hai tay.

Hắn biết không phải Giang Nhược Đan thích hắn, mà chỉ đơn thuần muốn tìm một bả vai, muốn tìm một chỗ dựa, muốn tìm người phát tiết một phen.

Ô ô!

Giang Nhược Đan nhào vào trong ngực Lục Ly, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến xé tim nứt phổi, rất nhanh, áo choàng Lục Ly liền bị nước mắt ướt nhẹp.

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực, cảm nhận được hai đoàn bạch thỏ dụi dụi nơi ngực, trong lòng Lục Ly lại không có nửa điểm dục vọng, ngược lại trong đầu tuôn lên một tia thương xót.

Thực ra Giang Nhược Đan cũng như Trì Hi Nhi, chỉ là Trì Hi Nhi càng may mắn hơn một chút, có hắn che gió che mưa, có hắn làm chỗ dựa và ký thác, chí ít không cần gánh chịu áp lực lớn đến thế này.

Chẳng qua ở Thần Giới, người như thế, chuyện như thế có rất rất nhiều, chính hắn chẳng phải cũng đang gánh chịu áp lực cực lớn ư? Hiện giờ hắn gần như đối địch với cả thế gian. Thật không dễ dàng mới tìm được nơi Lục Linh trú chân, lại ngay cả gặp mặt đều không được. Hắn cũng rất khổ rất mệt mỏi, bởi thế hắn tràn đầy đồng cảm đối với tao ngộ của Giang Nhược Đan.

Nhưng hắn không thể làm gì nhiều cho Giang Nhược Đan, bởi vì làm nhiều, ngược lại sẽ hại Giang Nhược Đan, hại Thần Khí Các.

Hiện tại hắn đang là mối họa lớn số một trong lòng Thần Tượng Tông, Thần Tượng Tông và vô số thế lực đang tứ xứ tìm kiếm hắn. Nếu hắn làm chỗ dựa cho Giang Nhược Đan, đi giúp Thần Khí Các, cuối cùng sẽ có thể khiến cho Thần Khí Các hủy diệt, Giang Nhược Đan cũng sẽ phải chết.

Bởi thế hắn mới đưa cho Giang Nhược Đan mười ức thần nguyên, đồng thời hắn sẽ còn làm chút chuyện mà nhìn ngoài mặt có vẻ không liên quan quá nhiều đến Thần Khí Các.

- Ngại quá!

Giang Nhược Đan khóc trọn nửa canh giờ mới dần bình tĩnh lại, nàng lau qua nước mắt, ngẩng đầu áy náy cười nói:

- Lục Ly, làm ướt cả áo ngươi rồi, cũng khiến ngươi chê cười.

- Đan tiểu thư.

Lục Ly mỉm cười nhìn Giang Nhược Đan nói:

- Ta rất mừng, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, Giang các chủ dưới suối vàng có biết cũng sẽ rất yên vui. Ngươi đừng chán nản, thế giới này người càng khổ càng mệt hơn ngươi chỗ nào cũng có, bọn họ cũng đều phải kiên cường sống tiếp. Miễn là còn sống liền có hi vọng, chỉ cần cố gắng hết thảy đều sẽ tốt dần lên. Giờ chúng ta còn rất nhỏ yếu, nhưng chúng ta đều đang cố gắng, ai dám chắc mười năm trăm năm sau, chúng ta không thể bước lên đỉnh cao, không thể chủ tể nhân sinh của mình?

Bình Luận (0)
Comment