Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly để Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, cả người như Linh Hồ lướt thẳng lên núi, núi này là một mảnh sơn mạch, càng đi vào sâu bên trong, cấm chế lại càng nhiều.
Lục Ly lại không có ý phá mở cấm chế, đây mới chỉ ở ngoại vi, Thần Linh bình thường chỉ cần chú ý cẩn thận chút thì cũng có thể tiến vào. Được Huyết Linh Nhi dò đường, Lục Ly nhẹ nhàng lách qua cấm chế tiến vào sâu trong sơn mạch.
Đi được nửa canh giờ, Lục Ly không tiến vào chỗ sâu nhất trong sơn mạch mà dừng lại ở một tòa núi cao.
Sở dĩ dừng lại là bởi Cổ Thần cấm trong núi này rất mạnh, Huyết Linh Nhi muốn thăm dò nơi đây một phen, xem thử có thể học tập được gì không.
Lục Ly còn phát hiện một loại đá kỳ dị ở chỗ này, nó tương tự như đá đỏ mà Lục Ly từng gặp qua trong Bất Chu Sơn ở Cổ Ma tử địa.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly thả Tiểu Bạch ra, vừa rồi có lẽ Tiểu Bạch đang ngủ say, có chút mơ mơ màng màng. Mắt nhỏ quét nhìn vài lần, thấy là Lục Ly lập tức kêu lên thân mật.
Nhưng rất nhanh, mũi nó run lên, quay mặt nhìn xuống dưới, thấy được đá đỏ dưới chân, nó không cố được tới thân mật với Lục Ly, vội bay vụt xuống, há miệng gặm không ngừng.
- Nơi này trước kia hẳn là có một Cổ thần cấm dẫn lôi cường đại, trọn cả ngọn núi đều là đá đỏ, không biết lôi điện dẫn dắt tới sẽ khủng bố cỡ nào?
Thần niệm Lục Ly thăm dò một phen, mặc dù đá đỏ ngăn trở không cho thần niệm tiến vào, nhưng Lục Ly tuỳ ý quét qua liền cũng có thể đoán được, trọn cả ngọn núi này tựa hồ là do đá đỏ đắp lại mà thành.
- Đúng là niềm vui bất ngờ!
Nhìn bộ dạng sung sướng của Tiểu Bạch, tâm tình Lục Ly tốt lên rất nhiều. Ngọn núi này chất đầy đá đỏ, đủ cho Tiểu Bạch ăn đến mấy năm. Đợi Tiểu Bạch ăn hết đống này, không biết thực lực sẽ còn tiến hóa đến bước nào?
- Được rồi, chọn luôn chỗ này đi!
Lục Ly nghĩ nghĩ, quyết định chọn nơi đây làm địa điểm ôm cây đợi thỏ. Chỗ này cách mặt ngoài chừng nửa giờ lộ trình, trên đường đều là Cổ Thần cấm lưu lại, Thần Linh bình thường muốn tiến vào là điều tương đối khó khăn.
- Bày trận!
Lục Ly lấy ra một đống trận thạch, bắt đầu bận rộn lu bù, hắn không bố trí pháp trận cường đại mà chỉ bố trí một sương mù trận đơn giản. Đại trận này không có tác dụng gì đặc biệt cả, song lại có thể khiến bốn phía phủ đầy sương mù dày đặc, tầm nhìn mơ hồ về không.
- Được rồi! Nha Ngao!
Tiêu tốn nửa canh giờ, ngọn núi cao nơi Lục Ly đang đứng, bao gồm cả không gian ngàn trượng trên núi đều bị sương trắng bao phủ. Lục Ly phóng ra một tòa Thần Sơn, để Thần Sơn biến lớn thành phương viên chừng trăm trượng, bay lên giữa không trung, tản phát kim quang...
Nếu từ dưới Uy Đế Sơn nhìn lên, trường cảnh nhìn có vẻ rất hùng vĩ, trong núi nồng vụ cuộn trào, trong sương trắng lại có kim quang như ẩn như hiện, nhìn qua không khác gì trọng bảo xuất thế.
…
- Được rồi, hành động!
Phân đường chủ Huyết Nhận Đường tiềm phục dưới núi, hắn đích thân dẫn đội tới, thấy trong núi xuất hiện nồng vụ và thần quang liền lập tức hạ lệnh hành động. Trước đó Lục Ly đã nói qua với hắn, chỉ cần nhìn thấy thần quang liền lập tức xuất động.
Hắn điều tập mấy chục người tiềm phục quanh bốn phía Uy Đế Sơn, một khi có người thế lực khác tới gần, sẽ lập tức thông báo cho Lục Ly.
Đồng thời, hai thành viên Huyết Nhận Đường ngụy trang thành võ giả tiểu thế lực phụ cận, tiến vào phạm vi thế lực Hắc Kỳ Điện. Bọn hắn sẽ “không cẩn thận” tiết lộ tin tức nơi này xuất hiện bảo vật cho người Hắc Kỳ Điện, chỉ cần có người Hắc Kỳ Điện thăm dò được, chuyện này xem như hoàn thành một nửa.
Hết thảy diễn ra rất thuận lợi, nửa ngày sau một đội võ giả ngang qua phụ cận, ngay lập tức bị người Huyết Nhận Đường phát hiện, phía Lục Ly tức thì thu lại Thần Sơn. Đội võ giả kia đương nhiên sẽ không hơi đâu tiến vào trong Uy Đế Sơn, cứ thế rời đi.
Đầu bên kia, hai tên võ giả thành công hoàn thành nhiệm vụ, hai người vừa lúc gặp phải một tên trinh sát Hắc Kỳ Điện. Hai người giả bộ vừa cấp tốc hành tẩu vừa thấp giọng trò chuyện, nói phát hiện bảo vật, muốn đi về Húc Nhật Phủ báo cáo cho tiểu thế lực của mình.
Tên trinh sát kia đương nhiên sẽ không ngu đến mức lập tức báo về Hắc Kỳ Điện, mà trước là khởi hành đến hiện trường thăm dò một phen. Hắn ẩn ẩn phát hiện sâu trong núi cuộn trào sương mù, một vệt kim quang như ẩn như hiện, đây rõ ràng là dấu hiệu chí bảo sắp xuất thế.
Trinh sát đề thăng tốc độ tới cực hạn, nơi này lại cách Hắc Kỳ Điện không quá xa. Vẻn vẹn nửa ngày, phía Hắc Kỳ Điện đã xuất động mấy ngàn võ giả, đoàn đoàn vây quanh Uy Đế Sơn.
- Rút lui!
Phân đường chủ Huyết Nhận Đường yên ắng ra lệnh, Lục Ly dặn dò, chỉ cần người Hắc Kỳ Điện vừa đến, chuyện sau đó không còn cần Huyết Nhận Đường nhúng tay. Tiếp sau bọn hắn không cần phải làm gì cả, bằng không xảy ra chuyện sẽ rất dễ liên luỵ đến Huyết Nhận Đường.
Điện chủ Hắc Kỳ Điện không tới, nhưng hai tên Đại Năng Thần Giới lại đều tới, rốt cuộc còn chưa thăm dò rõ ràng là bảo vật gì, điện chủ Hắc Kỳ Điện sao có thể tự mình đi ra?
Hai tên Đại Năng Thần Giới mang theo mấy tên trinh sát và cường giả pháp trận tiến vào trong núi, những người còn lại thì đều lưu ở bên ngoài phụ trách cảnh giới và thanh trường.
Lục Ly sớm nhận được tin báo từ phân đường chủ Huyết Nhận Đường, hắn xếp bằng ngồi trong sương mù dày đặc, yên ắng quan sát tình hình dưới núi. Nơi hắn ngồi có địa thế rất cao, có thể ẩn ẩn quan sát được tình hình phía dưới. Hơn nữa lúc đi vào hắn cũng đã tiện tay bố trí một ít tiểu cấm chế, nếu có người đụng chạm hắn sẽ lập tức phát hiện ra.
- Đến rồi!
Mãi một canh giờ sau, Lục Ly mới nhìn thấy từ nơi xa có mười mấy người đang chậm rãi đi tới bên này. Tốc độ mười mấy người kia rất chậm, một đường chăm chú thăm dò và cảm ứng. Sâu trong núi có rất nhiều Cổ Thần cấm, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, tất cả bọn hắn đều phải chết ở đây.
- Quả nhiên có trọng bảo!