Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đương nhiên cũng có hắc động mà ngươi ở trong đó một vạn ngày, bên ngoài lại chỉ mới đi qua một ngày. Tóm lại trong hư không loạn lưu có rất rất nhiều biến số, rất rất nhiều nguy hiểm, ta không kiến nghị ngươi tiến vào bên trong...
- Tại sao Hằng Đế lại chết? Tại sao còn là trở về Cửu Giới rồi mới chết?
Lục Ly hỏi tới vấn đề mang tính then chốt nhất, nếu Hằng Đế bị thương trong hư không loạn lưu, có lẽ đã sớm chết ở đó rồi, nếu hắn đã có thể sống sót đi về Cửu Giới, vậy hẳn có thể trị liệu tốt thương thế mới đúng?
Đấu Thiên Đại Đế thở dài:
- Hắn trúng một loại độc trùng trong hư không loạn lưu, loại trùng kia vô sắc vô vị, căn bản không phát hiện được. Loại côn trùng này yên ắng tiền phục trong máu, trong linh hồn, từ từ thôn phệ cốt tủy, linh hồn ngươi. Hằng Đế phát hiện loại côn trùng này, lại không cách nào tận diệt, bởi thế trước khi chết mới bố trí ra Cổ Thần cấm địa. Bằng không lấy thiên tư Hằng Đế, lúc này hẳn chí ít cũng phải là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, thậm chí đạt tới Thần Giới Chí Tôn!
Ông!
Đấu Thiên Đại Đế lấy ra một quyển sách ố vàng, đưa cho Lục Ly nói:
- Đây là bản cổ tịch ta được đến trước kia, chủ nhân cổ tịch này từng là một cường giả không gian, thường xuyên tiến vào trong hư không loạn lưu. Song sau cùng vẫn bị Hư Không Trùng giết chết, trước khi chết hắn lưu lại quyển sách này!
Lục Ly vội vàng lật xem, thư tịch này không cần cảm ngộ, Lục Ly giật giở chừng ba nén hương thì đọc xong.
Hắn nhắm mắt lại tiêu hóa tin tức một phen, gần nửa canh giờ sau, Lục Ly đứng dậy nói:
- Đại Đế, phiền ngươi đi mua giúp ta một bản địa đồ hư không, loại địa đồ này hình như tứ đại thế lực siêu thần đều có. Ngươi đừng phái người mình đi mua, quên đi... để ta sai người khác đi mua, vạn nhất tra xét đến ngươi lại phiền hà!
Tròng mắt Đấu Thiên Đại Đế chớp lóe, trầm giọng nói:
- Ngươi nhất định phải tiến vào trong hư không loạn lưu?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu nói:
- Theo như tư liệu ta đọc qua, nếu may mắn, ta vẫn có cơ hội đến được Cửu Giới. Nếu có thể tìm tới thời gian hoặc không gian loạn lưu, thậm chí có thể đến bên kia trong vòng một hai ngày.
- Vạn nhất không may thì sao?
Đấu Thiên Đại Đế hỏi ngược lại:
- Vạn nhất ngươi rơi vào thời không hắc động, như vậy không chỉ không đến được Cửu Giới, thậm chí khả năng còn chết trong hư không loạn lưu. Ngoài ra, dù đến được Cửu Giới, liệu ngươi có là đối thủ của La Diệp?
Câu sau mới là lời Đấu Thiên Đại Đế muốn hỏi nhất, đấy chính là Thần Giới Chí Tôn, tông chủ một trong bảy mươi hai Thần Tông, cường giả tiếng tăm lừng lẫy ở Thần Giới.
Lục Ly chỉ là Đại Năng Thần Giới, dù mượn nhờ Lôi Thần Nộ có thể oanh giết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, nhưng làm sao có thể đối phó nổi Thần Giới Chí Tôn?
- Ta có năm thành nắm chắc trấn áp được La Diệp!
Lục Ly bỏ lại một câu, vốn định đi ra, lại như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, thả Trì Hi Nhi ra, nói:
- Đại Đế, đây là thê tử ta, phiền ngươi giúp ta chiếu cố một đoạn thời gian.
Lúc nói chuyện, Lục Ly khẽ đánh mắt ra hiệu. Trì Hi Nhi lại hoảng, vội kéo tay Lục Ly nói:
- Ca, trước kia ngươi nói, tuyệt đối không ném bỏ ta lại một mình, ngươi mà ném bỏ, ta liền chết cho ngươi xem!
- Hi Nhi.
Lục Ly đành chịu nói:
- Ta phải tới một nơi, ngươi đi theo ta có lẽ phải ở trong Thiên Tà Châu thời gian rất dài, còn không bằng ở lại chỗ này. Vị này là tiền bối của ta, là người nhà, ngươi có thể xem nơi đây như nhà của mình.
Đấu Thiên Đại Đế biết trong hư không loạn lưu có rất nhiều nguy hiểm, lập tức cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Đúng, vị cô nương này, ta là trưởng bối của Lục Ly, ngươi là thê tử của Lục Ly, như vậy chúng ta chính là người một nhà. Nơi Lục Ly muốn tới lần này quả thực không tiện mang theo ngươi, ngươi sẽ liên lụy hắn. Cứ yên tâm ở lại đây, ta sẽ chiếu cố ngươi như cháu ruột.
Trì Hi Nhi rơm rớm nước mắt, đáng thương nhìn Lục Ly, nhưng lần này Lục Ly kiên định dị thường. Hắn biết chuyến này rất hung nguy hiểm, khả năng hắn chết hoặc bị nhốt lại cao đến bảy thành, bởi thế hắn tuyệt đối không thể mang theo Trì Hi Nhi.
- Được rồi!
Trì Hi Nhi không phải người điêu ngoa bướng bỉnh, nàng thấy Lục Ly không thỏa hiệp, đành chỉ biết rưng rưng nói:
- Ca, ngươi nhất định muốn mau chóng trở về, trong vòng mười năm nếu ngươi còn không trở lại, ta sẽ đi tìm ngươi!
- Mười năm...
Lục Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu trong vòng mười năm hắn còn không không được, vậy có lẽ sẽ vĩnh viễn không về được. Hắn đành khẽ gật đầu, sau đó đánh mắt cho Đấu Thiên Đại Đế, kẻ sau cũng gật đầu, tỏ ý Lục Ly yên tâm, hắn sẽ tận tâm tận lực chiếu cố Trì Hi Nhi.
- Đúng rồi!
Lục Ly nghĩ nghĩ, lại nói tiếp:
- Đại Đế, ta có một con sủng vật, lúc này đang ở trong Uy Đế Sơn, ta sẽ tu kiến một truyền tống trận ở bên kia, nếu nó gặp nguy hiểm, ta để nó truyền tống đến chỗ này của ngươi. Hi Nhi, nếu Tiểu Bạch truyền tống đến đây, ngươi mang theo nó.
- Ừm...
Hi Nhi trịnh trọng gật đầu, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Ly bỏ lại nàng ở đây, khẳng định là có đại sự, nàng rất khôn khéo, không hề hỏi nhiều, chỉ kéo tay Lục Ly nói:
- Ca, ngươi nhất định phải mau chóng trở về, nhất định phải an toàn trở về!
- Được rồi!
Lục Ly hôn nhẹ lên trán Trì Hi Nhi, sau đó lập tức ẩn thân tiềm hành rời đi, biến mất trong tầm mắt Trì Hi Nhi và Đấu Thiên Đại Đế.
- Ai...
Đấu Thiên Đại Đế khẽ thở dài, theo hắn thấy, sợ rằng Lục Ly đi chuyến này sẽ mãi mãi không về được...
Lục Ly vừa rời khỏi Thần Kiếm Sơn liền đi thẳng tới Uy Đế Sơn, lần nữa bố trí một truyền tống trận, đồng thời dặn dò Tiểu Bạch một phen. Tiểu Bạch vốn muốn đi theo Lục Ly, nhưng bị Lục Ly dùng ngữ khí vô cùng kiên định cự tuyệt, Tiểu Bạch rất nghe lời Lục Ly, thành thành thật thật tiềm phục trong núi, trước gặm sạch đá đỏ nơi này rồi tính.