Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2170 - Chương 2157: Sát Chiêu Kiếm Ngân

Bất Diệt Long Đế Chương 2157: Sát chiêu Kiếm Ngân

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nét mặt Lục Ly từ từ vặn vẹo, tròng mắt chuyển hồng, nhịp thở dần trở nên gấp rút. Hiện tại hắn còn chưa thể động, tình cảnh này rất dễ bức người phát điên, rất dễ khiến người tinh thần sụp đổ.

- Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ cục diện còn chưa xấu như mình tưởng tượng đâu...

Lục Ly tự an ủi bản thân, hắn cố gắng nghĩ theo hướng tốt. Như vậy hắn sẽ vơi bớt phần nào hoảng loạn, không đến nỗi quá mức sợ hãi, đến độ bức điên chính mình.

- Đúng rồi!

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như thời không hắc động cũng chia làm mấy loại, có một loại thời không hắc động mà ở trong đó tốc độ thời gian trôi đi đặc biệt chậm, ở bên trong vạn năm, bên ngoài lại mới chỉ qua một năm.

Nếu thời không hắc động mà hắn đang ở lúc này là loại kia, như vậy có lẽ dù hắn ở trong này cả ngàn năm, bên ngoài cũng chỉ mới qua một tháng...

- Cũng có thể!

Lục Ly an ủi chính mình, giờ trừ nghĩ như thế ra, hắn đã chẳng còn biết gửi gắm hi vọng vào đâu.

Bởi vì ai cũng không biết, tốc độ trời gian trôi đi trong thời không hắc động này là nhanh hay chậm, vạn nhất hắn ở trong này trăm năm, bên ngoài lại đã qua mười vạn năm thì sao? Chờ hắn đi ra mọi thứ sớm đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất...

Trôi đi trôi đi!

Lục Ly như một viên vẫn thạch, không ngừng bay đi trong hư không, vĩnh viễn không có điểm dừng, có lẽ phải chờ khi thiêu đốt sạch sẽ hết thảy năng lượng, biến thành tro tàn mới có thể dừng lại.

Một người lao đi trong màn đen tối tăm, không thấy được gì, không nghe được gì, thân thể cũng không động đậy được, càng không biết điểm đến cuối cùng sẽ là nơi nào...

Cảm giác đó rất dễ khiến người sụp đổ, nếu không phải năng lực chịu đựng của tâm lý Lục Ly tương đối mạnh, lúc này e là sớm đã điên mất.

Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, lao đi trong thời không hắc động khiến người không phân rõ đâu là chân thực đâu là hư ảo, cảm giác đó khiến người vô cùng bực bội, vô cùng bứt rút.

- Đã trôi qua bao nhiêu năm? Năm năm, hay là mười năm? Địa Hoàng Giới vẫn còn chứ? Thái gia gia, gia gia, phụ thân, Linh Nhi, Thu Tuyết, Hạ Sương, các ngươi còn sống không?

Lục Ly lần nữa tỉnh lại từ trong bế quan, trạng thái tinh thần của hắn càng lúc càng kém, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn đang trôi đi.

Chính hắn cảm thấy chí ít đã phải qua mấy năm, nếu đúng thật là đã qua mấy năm, như vậy Địa Hoàng Giới liền triệt để đi đứt.

Hắn chẳng còn tâm tình đâu mà tu luyện nữa, ngơ ngác cứ như người mất hồn. Hắn không phải Thánh Nhân, không thể một mực kiên cường tiếp tục, hắn cũng sẽ bi thương, cũng sẽ thất lạc, cũng sẽ mê mang, cũng sẽ cảm thấy bất lực.

Đoạn thời gian trước hắn một mực đè nén cảm xúc, đến lúc này rốt cục bộc phát ra, hắn chẳng làm gì nữa cả, tâm tình dần trở nên cực kỳ bi quan, cực kỳ khổ sở. Hắn bắt đầu nghĩ lung tung, tinh thần đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, hắn rất có thể sẽ biến thành người điên, thậm chí chết đi.

Đến lúc đó hắn sẽ thành một bộ thây khô, trôi đi vô định trong thời không hắc động xa xưa này...

Tùy theo thời gian đẩy dời, thần tình Lục Ly càng lúc càng khó coi, tròng mắt cũng dần trở nên tản mạn, tinh thần uể oải, không còn chút sức sống nào.

Năm ngày, mười ngày!

Nét mặt Lục Ly bỗng trở nên dữ tợn, tròng mắt biến đỏ, càng lúc càng đỏ. Trong cổ họng không ngừng phát ra từng hồi tiếng gầm rú trầm thấp, như là một con dã thú bị trói buộc muốn giãy thoát khỏi xích sắt.

Ngao ngao!

Hắn không ngừng rống giận, không ngừng giãy dụa, trong lòng chất đầy lệ khí, chất đầy sát ý. Hắn hận không thể xé rách hết thảy sinh vật xung quanh, hủy đi hết thảy, xé toang cả mảnh hư không này.

Lục Ly đã đến giai đoạn nguy hiểm nhất, hắn đã mất đi lý trí, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ biến thành người điên. Tư duy trong đầu bị lệ khí tràn ngập, triệt để lạc mất chính mình.

Ông!

Đúng lúc này, Long hồn trong đầu Lục Ly đột nhiên phát sáng, tiếp đó một chùm quang mang nhu hòa bao phủ toàn bộ linh hồn, bên cạnh đó còn có một đạo năng lượng tinh khiết tiến vào linh hồn Lục Ly.

Tựa như người sắp chết khát uống được một giọt nước ngọt!

Toàn bộ linh hồn Lục Ly được sống lại, lệ khí và cảm xúc tiêu cực trong đầu hắn dần biến mất, dần được tịnh hóa. Hồng quang trong mắt cũng từ từ tan biến, vẻ dữ tợn trên mặt được thay bằng thần thái bình tĩnh.

Một nén hương sau, Lục Ly lần nữa mở mắt, ánh mắt hắn bình tĩnh dị thường. Thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh như một con thú đang chăm chú săn mồi.

Hắn kinh ngạc nhìn lên hư không đen nhánh, chẳng làm gì cả, cứ vậy nhìn chằm chằm một canh giờ, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

Hắn đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, bất luận Địa Hoàng Giới liệu có xảy ra chuyện hay không, bất kể đã trôi qua bao năm. Chí ít hiện tại hắn không đi ra được, không động đậy được, cái gì cũng không làm được. Hắn chỉ có thể tu luyện, chỉ có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có cường đại lên mới có thể đi ra thời không hắc động này.

Nếu đi ra, Địa Hoàng Giới lại đã bị hủy diệt, tất cả mọi người đã bị giết. Vậy hắn liền phải báo thù thay cho người đã chết, phải truy sát bọn La Diệp đến cùng, đây mới là chuyện hắn phải làm.

Bi thương chẳng nghĩa lý gì cả, uể oải cũng không thể thay đổi cục diện, chỉ có trở nên cường đại, mới có thể làm được chuyện mà hắn muốn làm.

Nghĩ thông mọi chuyện, Lục Ly tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, lần này hắn hoàn toàn tập trung bế quan, không nghĩ ngợi gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân.

Lúc này trong lòng hắn chỉ một hai ý niệm, đó chính là cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân, trở nên cường đại, sau đó thoát ly thời không hắc động.

Hắn hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, khí tức trên người dần trở nên cực kỳ hư nhược. Hắn tựa hồ biến thành một viên đá, một viên lưu tinh bay về nơi xa, trôi đi không biết điểm dừng...

...

Mười năm, ba mươi năm, bốn mươi sáu năm!

Trong cảm giác của Lục Ly, hắn đã trôi đi trong thời không hắc động này bốn mươi sáu năm, cụ thể khả năng sẽ có lệch lạc, cũng có thể là hắn cảm giác sai lầm.

Bình Luận (0)
Comment