Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bất giác, hắn có chút kinh hoảng!
Không phải sợ mình gặp phải nguy cơ, không phải sợ hãi tử vong, mà hắn sợ mình sẽ bị nhốt chết ở trong này, không cách nào về lại Cửu Giới, không cách nào đi cứu người nhà tộc nhân.
Nghĩ đến từng người thân quen bị giết, nghĩ đến Địa Hoàng Giới bị liên quân tám giới kéo đến san bằng, nghĩ đến cảnh xác chết đầy đồng, trong lòng Lục Ly càng thêm hoảng loạn.
- A, a...
Hắn muốn rống lên mấy tiếng, nhưng lại phát hiện đến cả rống đều rống không ra, miệng hắn không thể mở được, trừ như con thuyền nhỏ trong biển gầm trôi nổi theo sóng biển ra, hắn chẳng làm gì được nữa cả.
Hắn chỉ biết bình tĩnh lại, cái gì cũng không nghĩ, cưỡng bách chính mình quên đi chuyện Địa Hoàng Giới, bằng không cứ tiếp tục thế này hắn sẽ không cách nào đối mặt nguy cơ tiếp theo. Nếu hắn chết ở trong này, vậy thì còn nói gì tới đi Địa Hoàng Giới cứu viện chúng nhân.
Cứ thế trôi đi, Lục Ly dứt khoát bế quan tu luyện, ai biết sẽ còn trôi bao lâu, rốt cuộc hiện tại hắn chẳng làm được gì, không bằng tranh thủ thời gian đi tu luyện.
Cường hành khu trừ tạp niệm, cưỡng bách bản thân tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, bắt đầu lĩnh hội sát chiêu “Kiếm Ngân”, đồng thời tu luyện cả thần lực.
- A!
Vừa tu luyện thần lực, cả người hắn đột nhiên khẽ run lên, bởi vì hắn phát hiện tu luyện ở chỗ này, tốc độ không ngờ lại nhanh đến dọa người. Thậm chí còn nhanh gấp mười lần lúc hắn tu luyện thần lực trong hạp cốc Quỷ Vương Điện.
- Chuyện gì thế này?
Hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, cảm ứng một phen, thiên địa linh khí nơi đây không hề đặc biệt nồng đậm, tại sao tốc độ tu luyện lại nhanh đến vậy? Điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Lúc này, hắn không khỏi có chút hoảng hốt, liệu có phải cảm giác của mình có lầm lẫn gì không? Thiên địa linh khí quanh bốn phía không chỉ không nồng đậm, ngược lại còn rất mỏng manh, sao tốc độ tu luyện thần lực có thể nhanh thế được?
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh mấy lượt, sau đó dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Nếu đây là huyễn tượng, hoặc là một giấc mộng, vậy cứ coi như một giấc mộng đẹp là được rồi. Chí ít hiện tại tốc độ tu luyện của hắn đã rất nhanh, như thế chí ít cũng đủ cho hắn có chút an ủi.
Lục Ly có một đặc chất rất tốt, đó là càng trong cục diện nguy hiểm, hắn lại càng bình tĩnh, dưới tình cảnh như thế mà hắn còn có thể dốc lòng tu luyện, đủ thấy tâm thái vững vàng cỡ nào.
Tu luyện có một chỗ tốt, có thể khiến người quên đi thời gian, quên đi hết thảy, hoàn toàn chìm trong tu luyện, không đến nỗi xuất hiện khủng hoảng, trong lòng bực bội đến nổi điên.
Một ngày, mười ngày, một tháng!
Lục Ly mở mắt ra, hắn phát hiện mình vẫn đang trôi dạt trong này, còn chưa đến đáy của thời không hắc động.
Tinh thần hắn lần nữa trở nên kinh hoảng, chẳng lẽ hắn thật đang ở trong giấc mư? Là hắn cảm giác sai rồi? Hiện tại, dưới tác động của lực hút, tốc độ phi hành của hắn cực nhanh, gần như nhanh gấp mười lúc hắn phi thành tốc lực, nhưng sao đã phi hành suốt một tháng mà vẫn chưa tới được đáy hắc động?
Hắn nghĩ đến một khả năng, có lẽ sau khi tiến vào trong thời không hắc động, hắn đã ngất đi, hết thảy cảm giác vào lúc này thật ra chỉ là một giấc mơ. Thời không hắc động cường hành rót những cảm nhận kia vào trong đầu hắn, khiến hắn tưởng lầm...
Hoặc là...
Hắn vốn đang ở trong một ảo cảnh, những thứ hắn cảm giác được thực ra chỉ là huyễn tượng. Kỳ thực hắn đã xuống dưới đáy thời không hắc động, chỉ là bốn phía hình thành huyễn cảnh, khiến hắn cảm thấy như còn đang phi hành...
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tinh thần Lục Ly như bị phân liệt, cảm giác như thể sắp phát điên.
Hắn cưỡng bách chính mình đừng đi nghĩ nhiều, lần nữa tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh tiếp tục tu luyện. Hắn lại muốn xem xem còn phải bay bao lâu, chẳng lẽ cả đời cứ phi hành thế này?
Điểm duy nhất khiến tâm tình Lục Ly có chút an ủi chính là, tốc độ tu luyện của hắn ở đây rất nhanh, không chỉ mỗi thần lực. Trong Huyền Linh chi cảnh, tư duy hắn trở nên rõ rệt dị thường, hơn nữa các loại pháp tắc quanh bốn phía cũng vô cùng rõ nét.
Bốn loại chân ý trong sát chiêu “Kiếm Ngân” mà hắn lĩnh hội, đến giờ hắn đã cảm ngộ được tới chân ý thứ hai, thiếu bước nữa liền đại thành. Hai loại chân ý còn lại cũng đã nhập môn, lĩnh hội đại thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong cơn mê hồ, Lục Ly không biết đã qua bao lâu, có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm. Hắn mờ mịt mở mắt ra, phát hiện thân thể mình vẫn đang phi tốc lướt về nơi xa. Cả người hắn hoàn toàn không thể động, đến cả dùng sức hé miệng rống hai tiếng đều không được.
- Một năm...
Lục Ly thì thào trong lòng, ánh mắt thoáng trở nên ảm đạm. Nếu thời gian thật đã qua một năm, như vậy e là Địa Hoàng Giới đã sớm biến thành địa ngục, giờ dù hắn có thoát ra được thời không hắc động cũng chẳng ý nghĩa gì nữa.
Một tên Thần Giới Chí Tôn, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới!
Đừng nói cường giả cấp bậc như thế, dù chỉ tùy ý phái ba tên Thần Linh bình thường đi xuống thì đều có thể nhẹ nhàng khống chế cường giả hạ giới, triệu tập cường giả tám giới tiến đánh Địa Hoàng Giới, Lục gia làm sao có thể ngăn cản?
Tuy Lục gia có Thần Thành, nhưng đấy chỉ là Thần khí cấp thấp, đối với phàm nhân mà nói thì không thể công phá, nhưng đối với cường giả Thần Giới thì chẳng là cái thá gì cả. Ba người La Diệp không cách nào tiến vào Địa Hoàng Giới, nhưng bọn hắn có thể ban cho phàm nhân Thần khí, đưa cho cường giả tám giới còn lại mấy món Thần binh siêu phẩm liền hoàn toàn có thể nhẹ nhàng phá tan Thần Thành.
Lục Ly không biết lúc này tình hình ở Địa Hoàng Giới thế nào, không biết đám người chấp pháp trưởng lão, Lục Chính Dương, Lục Nhân Hoàng, Bạch Thu Tuyết, Khương Khinh Linh, Bạch Hạ Sương như thế nào.
Bởi thế hắn mới càng thêm sợ hãi, hắn không thể nào chấp nhận thảm kích toàn bộ thân nhân đều bị giết hại, không cách nào tưởng tượng chúng nhân sẽ gặp nạn, bởi thế trong lòng hắn mới bất an, nóng vội, kinh hoảng...
- Không được, cứ tiếp tục thế này chắc ta điên mất!