Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ừ, đối chiến La Diệp dù không thể thắng, nhưng chí ít cũng đủ sức đánh một trận, không sai!
Người thần bí cảm khái một tiếng, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Nếu tiểu tử ngươi đã có thể khiến cho bản tọa bất ngờ, vậy bản tọa giúp ngươi một tay!
Lúc nói chuyện, lão giả đột nhiên đưa tay nắm tới hư không bên trái, một cảnh khiến người kinh hãi xảy ra. Nơi xa một đạo thời không loạn lưu vốn đang bay về bên trái, nhưng sau khi bàn tay kia trảo tới, nó lại bỗng chợt đổi hướng, bay thẳng về phía Lục Ly.
- Hả?
Bên kia, Lục Ly mới vừa bổ ra sát chiêu “Kiếm Ngân”, còn chưa kịp cảm khái, đột nhiên nhìn thấy một đạo lưu quang chớp qua.
Tiếp đó lưu quang kia bay vụt đến, thoáng chốc liền bao trùm lấy hắn, cuốn về chân trời nơi xa, rất nhanh liền tan biến trong hư không ngút ngàn.
- Tốc độ nhanh thật!
Lục Ly bị đoàn lưu quang bao bọc cuốn về nơi xa, hắn cảm ứng bên ngoài một phen, phát hiện tốc độ lưu quang nhanh đến dọa người..
Hơn nữa không chỉ tốc độ nhanh, càng quan trọng hơn là... lưu quang này rõ ràng ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc, nói cách khác lưu quang tựa hồ vừa phi hành vừa đang truy đuổi thời gian!
- Hi vọng là thời gian loạn lưu. Hay là thời gian nghịch lưu!
Lục Ly không khỏi căng thẳng, vội lập tức ngồi xếp bằng cảm ứng, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra vẻ kích động, hắn có thể cảm nhận được tốc độ thời gian trôi đi bên ngoài chậm thua so với bên trong. Nói cách khác đây là thời gian loạn lưu, không phải nghịch lưu.
- Sao lại trùng hợp vậy được? Vận khí ta tốt thế ư? Cứ vậy đột nhiên bị thời không loạn lưu đánh trúng?
Lục Ly âm thầm kinh nghi, thật ra trước đó gặp phải không gian Thần thú hắn đã có chút hoài nghi, bởi vì lúc ở giao giới giữa Thần Giới và U Yến chi địa, không gian Thần thú ở dưới vực sâu kia rõ ràng nhìn thấy hắn, lại không công kích hắn, cứ thế để mặc hắn nhẹ nhàng Phi Độ Hư Không rời đi.
Hắn cảm thấy hai con không gian Thần thú thật ra là một, lần trước không gian Thần thú thả cho hắn đường sống, thậm chí có thể nói là đúng thời khắc then chốt cứu hắn một mạng. Lần này không gian Thần thú lại xuất hiện, hắn lại bởi thế vừa khéo tiến vào thời không hắc động, ở lại bên trong hơn bảy mươi năm, bên ngoài lại chỉ mới qua mấy ngày. Giờ mới vừa đi ra từ thời không hắc động, hắn lại bị lưu quang đụng phải, lưu quang này còn là thời không loạn lưu?
Tất cả chuyện tốt đều “vừa khéo” đụng vào hắn.
Nếu hắn thật sự có vận khí tốt đến vậy, là con cưng của trời, vậy hắn đã không đến nỗi trải qua bao nhiêu là trắc trở, La Diệp cũng sẽ không đi Hỗn Độn Luyện Ngục giết người, mà vừa đi ra liền đã bị sét đánh chết...
Lục Ly quay đầu nhìn về hư không nơi xa một cái, trong tăm tối, hắn cảm giác được có một bàn tay thần bí đang thúc đẩy hết thảy. Chủ nhân bàn tay thần bí này đã từng cứu mạng hắn, ban cho hắn thần thuật Phi Độ Hư Không, giúp hắn tránh khỏi truy tung từ đám người Báo trưởng lão?
Người thần bí kia giúp hắn rất rất nhiều, nhưng lại không chịu lộ diện, Lục Ly đoán, hoặc là thực lực mình chưa đủ mạnh, còn không có tư cách gặp được người thần bí kia. Hoặc là thân phận người thần bí không tiện dể gặp hắn, nói đến cùng vấn đề vẫn là thực lực. Chỉ cần thực lực hắn đủ mạnh, vậy thì chẳng có gì là không tiện cả.
- Không nghĩ nữa!
Hắn lắc đầu, quay mắt nhìn về phương xa, trong đầu phù hiện địa đồ bên phía Cửu Giới, chờ đợi lưu quang đến bên kia. Nếu lỡ qua, hắn sẽ không còn cơ hội đi cứu người nhà tộc nhân nữa.
Tốc độ lưu quang quá nhanh, bởi thế Lục Ly gần như không cảm thấy được thời gian đang trôi qua. Đương nhiên bên ngoài thời gian trôi qua rất chậm, ở trong lưu quang Lục Ly vẫn cảm giác trải qua rất lâu rất lâu.
Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng địa đồ, so sánh đối chiếu với bên ngoài, tự nhiên không dám tiếp tục tu luyện. Thời gian loạn lưu này chớp mắt liền đã qua cả năm ánh sáng, ai biết một giây sau sẽ đến nơi nào?
Không biết qua bao lâu, Lục Ly cảm giác thời gian trong lưu quang có chút rối loạn, hắn như là xuyên qua thời không, truy đuổi thời gian, khiến cho cảm giác về thời gian dần trở nên hỗn loạn, đây là một cảm giác rất huyền diệu, thậm chí có thể nói là quái dị.
- Hẳn nên không xa!
Lục Ly thấy được trước mặt có một viên cầu cực lớn, viên cầu tản phát ánh sáng và hơi nóng, còn là quang mang màu đỏ lửa, nhiệt độ hẳn rất cao. Trong cổ tịch có ghi chép về viên cầu này, nó tên Hồng Ma Cầu, nghe nói vô cùng khủng cố, Thần Giới Chí Tôn tiến vào bên trong đều chết không biết bao nhiêu mà kể.
Cũng may lưu quang cách bên kia tương đối xa, nháy mắt liền đã bay vụt qua. Mắt Lục Ly gắt gao nhìn chằm chằm trước mặt, theo như trên địa đồ hư không, lại hướng về phía trước không xa sẽ xuất hiện rất nhiều cột sáng cực lớn, đâm xuyên thiên địa hư không, đó chính là Hỗn Độn Luyện Ngục, cầu nối giữa Thần Giới và nhân gian.
- Đến rồi!
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lục Ly đột nhiên sáng lên, trước mặt hiện ra một cột sáng cực lớn, cột sáng kia dựng đứng, đường kính chí ít phải đến mấy vạn dặm, còn về chiều cao thì không biết bao nhiêu mà kể, chỉ biết nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
- Hỗn Độn Luyện Ngục!
Lục Ly không khỏi kích động, theo như ghi chú trên bản đồ, sau Hồng Ma Cầu chính là năm mươi ba cột sáng màu trắng kết nối với Cửu Giới.
Lưu quang tiếp tục lao nhanh, nó như thể mọc mắt, tự động rẽ ngoặt, vòng qua cột sáng thứ nhất, tiếp tục phi hành về phía trước.
- Thứ hai, thứ ba... thứ mười... ba mươi...
Lục Ly yên ắng nhẩm đếm, trong lòng càng thêm kích động, lúc bay qua cột sáng thứ năm mươi hai, Lục Ly quát lớn:
- Đi!
Hắn đột nhiên vung tay đánh ra một đạo thần lực, quang tráo hiện ra ngoài thân, tiếp đó tung mình nhảy ra ngoài.
Muốn đi ra từ trong thời gian loạn lưu không phải chuyện dễ dàng, may mắn hắn cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc, nếu không sẽ giống như ở trong khí lưu màu xanh do Giải Trĩ Vương phun ra, nhìn không bao xa, lại phải phi hành cực lâu.
Vận dụng Thời Gian Pháp Tắc, nháy mắt Lục Ly đã bay vụt ra, lúc ra ngoài, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.