Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thật ư?
Đúng lúc này, nơi xa vang lên một tiếng rống như lôi đình, trực tiếp nổ vang bên tai tất cả mọi người:
- Hỏa lão quái, Trần Vô Tiên, Lục Ly ta mới đi Thần Giới ít năm, các ngươi lại đều quên mất thủ đoạn năm đó của ta rồi?
Tiếng nói truyền tới, tựa như mang theo ma lực, sát na này, trọn cả thế giới như đều chết lặng, thời gian cũng theo đó ngưng lại!
Lục Ly đã phi thăng Thần Giới rất nhiều năm, nhưng khoảnh khắc tiếng quát của hắn vang lên, rất nhiều người quen biết vừa thoáng nghe liền lập tức nhận ra.
Hỏa lão quái và Trần Vô Tiên nghe được tiếng nói kia, cả hai đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên sợ hãi khôn cùng. Đây là uy áp nhiều năm qua Lục Ly tạo dựng trong lòng bọn hắn, Lục Ly hệt như một ngọn núi, vĩnh viễn trấn áp bọn hắn, khiến bọn hắn không cách nào siêu việt, không không cách nào đối địch.
Nếu là trước kia, rất nhiều người sẽ chỉ cảm thấy đè nén, nhưng lúc này cục diện lại đã khác. Bởi vì bọn hắn chính đang xâm nhập Địa Hoàng giới, chính đang tấn công phụ thân hắn, còn chặt đứt một cánh tay của Lục Nhân Hoàng.
Đúng lúc này Lục Ly lại vừa khéo trở về, ngươi nói xem, bọn hắn làm sao có thể không sợ hãi, làm sao có thể không chột dạ cho được? Vốn đám người Hỏa lão quái cho rằng, Lục Ly căn bản không về được, rốt cuộc đến cả Đấu Thiên Đại Đế Nhan Thiên Cương đều không về, trước nay người duy nhất trở về là Hằng Đế cũng rất nhanh liền chết đi.
- Ly nhi?
Lục Nhân Hoàng đang định bay vụt lên, liều chết phóng thích sát chiêu lấy mạng đổi mạng với đám Hỏa lão quái, nghe được tiếng nói này, cả người khẽ run lên, đảo mắt nhìn về phương nam.
Không chỉ Lục Nhân Hoàng, đám người chấp pháp trưởng lão, Lục Chính Dương, Khương Vô Ngã, Minh Vũ cũng đều ngừng chiến đấu, đảo mắt nhìn về phương nam. Thậm chí lúc này quân đội xâm nhập cũng không dám động, quay đầu nhìn về nơi tiếng nói truyền đến.
Hưu!
Phương nam, lưu quang sáng lên, một bóng người không ngừng phóng đại trong tầm mắt chúng nhân, chỉ thoáng chốc, một thanh niên tóc trắng đã hiện ra giữa không trung trên đầu mọi người.
- Là Ly nhi!
Ánh mắt đám người Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương chấp pháp trưởng lão đều có chút ẩm ướt, lúc cường giả Lục gia sắp bị tiêu diệt, Lục Ly lần nữa thành công đi về, còn là từ Thần Giới xa xôi đi về, cục diện như thế sao có thể không khiến người sống mũi ê ẩm, tròng mắt chuyển hồng.
- Là Lục Ly, Lục Ly trở về!
Hỏa lão quái và Trần Vô Tiên liếc nhau, sắc mặt hai người đồng thời tái xanh, trong mắt hiện đầy vẻ tuyệt vọng, cả hai đều hiểu rất rõ tính cách Lục Ly.
Loại người như Lục Ly, nếu ngươi giao hảo với hắn, hắn sẽ đối xử với ngươi chân thành như chí thân, nhưng một khi chọc giận hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ bọn hắn đang xâm nhập Địa Hoàng Giới, còn tru diệt nhiều người như vậy, việc này đã đi quá giới hạn, e rằng người xâm nhập lần này đều phải chết.
- Đại Đế trở về!
- Thiếu gia trở về, thiếu gia, ngươi hãy báo thù cho chúng ta!
- Thiếu gia, ca ca ta chết rồi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta giết sạch đám súc sinh này!
- Đại Đế uy vũ, Đại Đế uy vũ!
Mấy vạn quân sĩ Lục gia đồng thanh kích động rống lên, đối với bọn họ, Lục Ly chính là Thần, là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia. Lúc Lục gia và bọn hắn bị bắt nạt, bị tàn sát, Lục Ly xuất hiện không khác gì thần tích.
- Cũng may, cuối cùng cũng kịp chạy về!
Lục Ly quét quanh một lượt, phát hiện bên phía Lục gia chỉ chết mấy ngàn người, những người quan trọng đều vô sự, hình như chỉ có mấy tên đệ tử trực hệ Lục gia chết đi...
Nhìn cánh tay trụi lủi của Lục Nhân Hoàng, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười lạnh lùng. Nụ cười đó khiến đám người Hỏa lão quái bất giác lạnh toát cả sống lưng, bởi vì nụ cười đó là nụ cười mang theo hàn ý khát máu.
- Thái gia gia, gia gia, phụ thân, các ngươi trước lùi ra sau, ta có mấy lời muốn nói với Hỏa lão quái Trần Vô Tiên!
Ánh mắt Lục Ly như hàn băng quét quanh bốn phía, uy áp khiến tất cả mọi người đều không dám động. Chấp pháp trưởng lão vội hạ lệnh thu quân, toàn bộ thối lui ra sau. Địch quân vốn có chút người định động thủ, lại bị Lục Ly mắt lạnh quét qua, liền không dám động.
- Ai...
Trần Vô Tiên và Hỏa lão quái liếc nhau, hai người đều hạ xuống, khuỵu gối quỳ xuống đất, Hỏa lão quái cúi đầu nói:
- Đại nhân, chúng ta bị cường hành khống chế linh hồn, không cách nào kháng cự. Chuyện lần này đúng là chúng ta làm sai, chúng ta không muốn giải thích, cũng không muốn cầu đại nhân ân xá, chỉ hi vọng đại nhân có thể tha cho tộc nhân chúng ta, bọn hắn đều là bị chúng ta bức bách tấn công Địa Hoàng Giới.
Hỏa lão quái Trần Vô Tiên quỳ, những người còn lại cũng đều quỳ, Lục Ly không phóng thích khí tức quá cường đại, cũng không giết một ai, chỉ vì hắn là Lục Ly liền có thể ép cho toàn bộ mọi người quỳ xuống.
Lục Ly không nói nửa lời, cứ thế lạnh băng băng nhìn mấy vạn quân sĩ võ giả quỳ trước mặt, hắn trầm mặc khiến bầu không khí tại trường đè nén dị thường. Nhưng không ai dám lên tiếng, tất cả chỉ biết lẳng lặng chờ đợi Lục Ly đưa ra phán quyết sau cùng.
- Các ngươi bị khống chế?!
Cuối cùng Lục Ly cũng mở miệng, trong thanh âm lại không có phẫn nộ mà chỉ có băng lãnh:
- Các ngươi không cách nào kháng cự lệnh từ cường giả Thần Giới, các ngươi có lẽ không sai. Thế chẳng lẽ những con dân vô tội Địa Hoàng Giới kia đều sai rồi? Bao nhiêu thành trì bị đồ sát, bao nhiêu con dân vô tội chết đi, bao nhiêu nữ tử bị lăng nhục, bao nhiêu người già trẻ nhỏ bị giết, bọn họ đều sai rồi? Các ngươi không chết, vong hồn bọn họ làm sao có thể được siêu thoát? Các ngươi đều phải chết! Nhưng chuyện sau đó ta sẽ không truy cứu.
- Hả?
Vô số người hoảng hốt ngẩng đầu lên, lời Lục Ly không dung chất nghi, lần này người xâm nhập Địa Hoàng Giới đều phải chết, không một ai được sống sót.
Hỏa lão quái và Trần Vô Tiên nhìn nhau, trên mặt hai người hiện đầy vẻ đắng chát. Chẳng qua trong lòng vẫn hơi có chút an ủi, Lục Ly tính là hạ thủ lưu tình, hắn giết tất cả quân đội xâm nhập Địa Hoàng Giới, nhưng tiếp sau sẽ không giết vào thế giới của bọn hắn, triệt để hủy diệt gia tộc bọn hắn.