Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2189 - Chương 2176: Gặp Nhau

Bất Diệt Long Đế Chương 2176: Gặp nhau

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Sau một nén hương, Huyết Linh Nhi thu hồi xúc tu, phong ấn sáng lên, Lục Ly nhấc chân đi vào, thân thể chợt lóe rồi tiến vào bên trong.

Một đạo bạch quang hiện lên, Lục Ly hiện ra trong một sơn cốc, sơn cốc này nồng vụ cuộn trào, hình như có tận bảy tám lối ra?

- Ha ha!

Lục Ly khẽ cười, lối vào này rõ ràng có huyễn trận, hắn cũng lười phá, mắt nhìn xuyên qua huyễn trận, thấy được Kha Mang ngồi xếp bằng bên trong liền nói vọng vào:

- Kha Mang, giả trừ huyễn trận đi, không ta lại phải hủy đi huyễn trận này của ngươi.

Ông!

Rất nhanh sương trắng tan biến, Kha Mang bay vụt đến, khuỵu gối kêu nói:

- Tham kiến Đại Đế!

- Kha Mang, xem ra mấy năm nay trình độ ngươi tiến bộ không nhỏ, huyễn trận này đã có một tia vận vị của thần cấm!

Lục Ly khẽ gật đầu, ngữ khí tán thưởng nói. Sau đó giới chỉ sáng lên, lấy ra mấy chục quyển thư tịch cấm chế đưa cho Kha Mang:

- Kha Mang, đây là thư tịch cấm chế ở Thần Giới, ngươi lĩnh hội cho tốt, sau này sẽ có trợ giúp rất lớn!

Lục Ly không đưa thư tịch cấm chế quá cao cấp, lấy năng lực Kha Mang hiện tại cũng không cách nào lĩnh hội được. Cảnh giới và linh hồn Kha Mang quá thấp, chưa thể hiểu được thần cấm cao thâm, bởi thế Lục Ly chỉ có thể giúp hắn như vậy thôi.

- Đa tạ Đại Đế!

Kha Mang thần sắc đại hỉ, hắn thích nhất pháp trận cấm chế. Lục Ly khẽ gật đầu hỏi thăm vài câu, sau đó tung mình bay vọt lên, thần niệm tuỳ ý quét qua, thoáng chốc liền thăm dò rõ ràng tình hình trong này.

Bí cảnh không lớn, trong bí cảnh có ba tòa thành bảo, cách nhau không quá xa, đám người Lục Nhân Hoàng đang ở trong tòa thành bảo chính giữa. Rất nhanh, thần niệm Lục Ly đã phát hiện ba nữ tử, ba nữ tử này đều ở trong một tòa trang viên phía sau hậu viện.

Một người mặc áo đỏ, ngồi uống trà, thần thái yêu mị, nét mặt bình tĩnh. Một người mặc váy trắng ngồi xếp bằng an tĩnh tu luyện ở bên, người còn lại mặc váy nữ màu xanh thì đang không ngừng đi tới đi lui, trên mặt hiện đầy vẻ vẻ lo lắng, hai hàng lông mày nhăn lại thành hình chữ “Xuyên”.

Ba người đều là mỹ nữ tuyệt đỉnh, tuế nguyệt cũng không lưu lại nửa điểm vết tích trên thân các nàng, ai nấy đều như thiếu nữ mỹ lệ rung động lòng người. Nhất là đôi nữ tử song sinh váy trắng và váy xanh, ngoại hình giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn tương phản, đứng chung một chỗ khiến người bất giác cảm thấy trước mắt sáng ngời.

- Khinh Linh, Thu Tuyết, Hạ Sương!

Tròng mắt Lục Ly có chút ẩm ướt, thần niệm ba động mãnh liệt, Bạch Thu Tuyết cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đột nhiên mở mắt ra. Tay Khương Khinh Linh đang bưng chén trà cũng khẽ run lên, ngay cả Bạch Hạ Sương đều nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt mê mang ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Hưu!

Lục Ly tăng nhanh tốc độ, bay vọt tới, cứ thế đột ngột xuất hiện ở trong sân. Bạch Hạ Sương nhìn thấy Lục Ly, còn tưởng rằng nhìn lầm, dụi dụi mắt sau đó rụt rè tiến lại, đưa tay chộp lấy tay Lục Ly, như thể hoài nghi phải chăng mình gặp ảo giác.

Khương Khinh Linh nghiêng chén trà trong tay, nước trà chảy xuống, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tròng mắt bất giác đỏ lên.

Bạch Thu Tuyết cười tươi như hoa, đứng bật dậy, nhẹ giọng nói:

- Phu quân, mừng đi về nhà!

Mắt Lục Ly thoáng ẩm ướt, song vẫn cố nén, đưa tay kéo lấy Bạch Hạ Sương, tay còn lại vẫy vẫy về phía Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết.

Hưu!

Tức thì, Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết rốt cuộc không để ý tới dè dặt nữa, chạy vội tới, gắt gao ôm chặt Lục Ly. Bên kia Bạch Hạ Sương sớm đã khóc nức nở, nhiều năm đi qua vậy rồi, tính cách Bạch Hạ Sương lại vẫn chưa hề đổi khác, vẫn như một thiếu nữ ngây thơ lãng mạn, thích khóc thích náo.

Bốn người ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào không nói được nên lời, Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh còn có thể áp chế tình cảm trong lòng, Bạch Hạ Sương lại khóc đến mơ hồ, nước mắt ướt đẫm lồng ngực Lục Ly.

Mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Chính Dương phát giác được Lục Ly trở về, chỉ là đều không tới hỏi dò quấy rầy, Lục Ly có thể trở về liền đồng nghĩa, không đánh chết thì chí ít cũng đánh lui La Diệp. Phu thê mấy người lâu vậy mới được đoàn tụ, không ai nỡ đến làm phiền.

- Được rồi, Sương nhi, khóc nữa là không đẹp đâu, chúng ta vào trước rồi nói!

Sau tận ba nén hương, Lục Ly mới không thể không lên tiếng ngăn Bạch Hạ Sương đừng khóc, cũng không phải hắn thật muốn ngăn cản, mà là hắn cảm giác được Hư Không Trùng trong người lại sắp động. Bởi thế hắn nhất định phải nghĩ cách tách ra, không để cho mấy người Bạch Thu Tuyết phát hiện dị thường.

- Ừm!

Bạch Hạ Sương ngẩng đầu xoa xoa nước mắt, Lục Ly nghĩ nghĩ rồi khua tay nói:

- Các ngươi về phòng chờ ta, ta trước đi bái kiến Thái gia gia cái đã.

Ba nàng nghe xong liền về lại trong phòng, nét mặt mỹ miều thoáng chợt ửng đỏ, đã bao năm ba khoảnh ruộng tốt này chưa được cày cấy, ai không biết còn tưởng đất hoang. Lục Ly đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến ba người đều không khỏi cảm thấy quẫn bách và ngượng ngùng.

Lục Ly phất phất tay, quay người đi ra ngoài viện, ba nàng không thấy có gì khác thường, đều đỏ mặt quay về phòng. Mới đầu bước chân Lục Ly còn rất vững vàng, nhưng vừa đi được mấy bước liền bắt đầu run lên nhè nhẹ. Hắn cấp tốc nuốt xuống hai viên đan dược trị thương, tiếp tục rảo bước về phía trước, cực lực áp chế thân thể run rẩy, đáng tiếc mồ hôi trên trán lại nhỏ giọt không ngừng.

- Ách

Lúc Lục Ly đi ra sân viện hướng tới bên này, thần niệm Lục Nhân Hoàng và chấp pháp trưởng lão Lục Chính Dương đều quét tới, lập tức phát hiện vấn đề.

- Thái gia gia, gia gia, phụ thân, các ngươi đừng động!

Lục Ly nhận ra ba người định xông tới, vội vàng truyền âm ngăn bọn họ lại, nếu bọn họ tới đây, ba người Khương Khinh Linh sẽ nhìn ra vấn đề ngay.

Chấp pháp trưởng lão dừng lại, Lục Ly đầu đầy mồ hôi từng bước đi tới, lúc tiến vào đại điện bên này, toàn thân Lục Ly ướt đẫm mồ hôi. Hắn ngồi bệt trên ghế, nhắm mắt lại vô lực chỉ vào vách tường.

Lục Nhân Hoàng hiểu ý, vội vàng mở ra cấm chế, lúc này mới quan tâm dò hỏi:

- Lục Ly, ngươi bị thương?

Bình Luận (0)
Comment