Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly thoáng ngập ngừng, không phải là hắn sợ Thời Không Phủ, chỉ là không oán không thù đi giết một người, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút mâu thuẫn, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Sơn Nhân, có thể cho ta biết phẩm hạnh người này như thế nào được không?
- Phẩm hạnh? Hừ hừ!
Vừa nói đến đây Lục Cốc Sơn Nhân lập tức giận dữ, trừng mắt hừ nói:
- Cháu gái ta bị tên súc sinh kia làm nhục chết, nếu không phải gia gia hắn là Tả Khâu Nhung, lão phu sớm đã giết cả nhà hắn rồi.
- Được!
Lục Ly hận nhất loại công tử ca ỷ vào gia thế làm xằng làm bậy, hắn rất quả quyết nói:
- Sơn Nhân yên tâm, chỉ cần ta có thể sống sót, lập tức tìm cơ hội giết Tả Khâu Viêm. Hơn nữa ta cam đoan không sẽ không truyền việc này ra ngoài, tuyệt không liên luỵ đến Sơn Nhân. Ta đã đắc tội Thần Tượng Tông, không ngại lại đắc tội thêm Thời Không Phủ.
- Thành giao!
Lục Cốc Sơn Nhân khẽ gật đầu, đứng lên nói:
- Ta đi chuẩn bị một chút, việc này không nên chậm trễ, bắt đầu luôn hôm nay đi. Chẳng qua ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý, Hư Không Trùng rất khó phá giải, cần hao phí một đoạn thời gian tương đối dài, ngắn thì hơn nửa năm, lâu là ba năm năm, thậm chí cũng có khả năng là vài chục năm...
- Ừm!
Lục Ly khẽ gật đầu, hỏi lại:
- Sơn Nhân không cần ta lập xuống Chủ Thần huyết thệ? Ngài không sợ ta lật lọng?
- Ha ha ha!
Lục Cốc Sơn Nhân cười phá lên, nói:
- Sự tích về tiểu tử ngươi ta có biết một chút, nếu ngươi là loại người như thế, lão phu sớm đã sớm không thèm phí lời. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi có thể sống sót, cứ tận lực mà làm là được, làm đến trình độ nào, ta đều không trách ngươi.
- Đa tạ Sơn Nhân!
Lục Ly khom lưng hành lễ, Lục Cốc Sơn Nhân tuy là cường giả dùng độc số một thiên hạ, nhưng phong cách hành sự lại không âm hiểm độc địa, ngược lại có phần quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, khiến người bất giác sinh tâm kính nể.
Lục Cốc Sơn Nhân đi xuống chuẩn bị, Lục Ly đứng ở trong đại điện, ngập ngừng không biết có nên đón Trì Hi Nhi qua đây không?
Nếu không đón Trì Hi Nhi, nàng một mình ở lại Thần Kiếm Sơn nhất định sẽ rất cô đơn tĩnh mịch, nàng lại là người cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Nhưng nếu đón qua, Lục Ly lại một mực bận rộn phá giải Hư Không Trùng, Trì Hi Nhi sẽ càng thêm lo lắng, bên này khắp nơi đều là độc, Lục Ly cũng không yên tâm.
- Thôi, quay đầu để Sơn Nhân đi đưa thư là được rồi!
Cuối cùng Lục Ly quyết định vẫn để Trì Hi Nhi lưu lại bên kia, chí ít Đấu Thiên Đại Đế sẽ chiếu cố tốt nàng, ở bên kia càng an toàn hơn một chút.
Trong lục cốc một thành bảo sáng lên cấm chế lấp lánh, Lục Cốc Sơn Nhân hạ lệnh, bất kỳ ai đều không được tới gần thành bảo này, bao gồm cả thân nhân của Lục Cốc Sơn Nhân.
Lục Cốc Sơn Nhân rất rõ ràng, một khi tin tức Lục Ly ở đây truyền ra ngoài, trọn cả lục cốc sẽ bị Thần Tượng Tông đồ sát, sở dĩ hắn không muốn cứu Lục Ly cũng một phần là vì nguyên nhân này.
Chẳng qua Thần Tượng Tông truy sát lâu vậy rồi mà vẫn không tìm ra Lục Ly, điều này chứng tỏ thủ đoạn tiềm phục của Lục Ly rất cao minh, mặt nạ da người quả thực rất hoàn mỹ. Nếu không phải hắn có thủ đoạn đặc thù, e rằng cũng không thể nhìn ra được.
Trong thành bảo chỉ có một đại điện, lúc này chính giữa đại điện đặt một chiếc vạc lớn, trong vạc là chất lỏng xanh mơn mởn, còn đang sôi lên, khói đen nhàn nhạt bốc ra, vừa nhìn liền biết trong chất lỏng có kịch độc.
- Nhảy vào đi!
Lục Cốc Sơn Nhân chỉ vào vạc kia nói, Lục Ly nhìn qua mấy lần, chân sau khẽ điểm bay thẳng vào. Vừa tiến vào, hắn lập tức cảm thấy da thịt toàn thân bị thiêu đốt, chiến giáp trên người theo bản năng muốn phù hiện ra hộ chủ.
- Đừng dùng chiến giáp ngăn cản, gắng gượng một lát liền không thống khổ nữa đâu.
Lục Cốc Sơn Nhân quát khẽ, giải thích nói:
- Hư Không Trùng là một loại côn trùng rất kỳ dị, vừa có thực thể, lại có thể biến thành hư thể. Hơn nữa bởi vì thường niên ở trong hư không, năng lực phòng ngự càng thêm cường đại dị thường. Muốn giết chết Hư Không Trùng, thủ đoạn bình thường căn bản vô dụng, chỉ có thể dùng một loại kỳ độc từ từ xâm thực bọn chúng, cuối cùng độc chết toàn bộ chúng nó. Há mồm ...
Lục Ly thu chiến giáp vào trong miệng, há miệng ra, trong tay Lục Cốc Sơn xuất hiện mấy viên đan dược, ném vào trong miệng Lục Ly. Hắn giải thích nói:
- Ngươi yên tâm đi, ở trong lục cốc, chỉ cần có ta ở đây, bất cứ độc nào đều không thể độc chết ngươi, chỉ là sẽ chịu khổ chút thôi. Hơn nữa thứ này của ta chính là một trong mười đại kỳ độc, bên trong có năng lượng rất mạnh, ngươi hấp thu năng lượng trong độc, thần lực ngươi sẽ tăng tiến cực nhanh, linh hồn cũng sẽ được bồi bổ.
- Đương nhiên...
Lục Cốc Sơn Nhân thở dài nói:
- Bất cứ chuyện gì đều sẽ có lợi có hại, kỳ độc này sẽ từ từ ăn mòn bản nguyên thân thể ngươi, bởi thế nhục thể ngươi sẽ càng lúc càng yếu, đặc biệt càng sợ lạnh. Nếu trong vòng trăm năm ngươi còn không thể nghĩ ra được cách phá giải, thân thể ngươi có thể yếu đến mức đi đường đều không nổi, nhiều nhất hai trăm năm ngươi liền sẽ chết đi...
Lục Ly khẽ gật đầu, lúc này hắn muốn nói chuyện cũng nói không ra, bởi vì độc tố chính đang xâm nhập cơ thể, cảm giác cả người đều như bị thiêu đốt, thống khổ dị thường. Hắn cố nén ngồi xếp bằng trong vạc, chỉ mỗi đầu lộ ra bên ngoài, trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi, chẳng qua nét mặt hắn lại vẫn rất bình tĩnh.
- Quả nhiên là nhân vật!
Lục Cốc Sơn Nhân rất rõ ràng độc này của mình lợi hại đến mức nào, Lục Ly trẻ tuổi như vậy mà vẫn có thể gánh chịu được. Không hừ một tiếng thì cũng thôi, biểu tình còn bình tĩnh như vậy. Đủ thấy trước kia Lục Ly hẳn đã phải chịu đựng qua thống khổ ghê gớm hơn thế này nhiều lần, sức thừa nhận và ý chí lực đều vô cùng cường đại.
Một canh giờ sau, Lục Cốc Sơn Nhân ném một ít độc vật vào trong vạc, khiến Lục Ly không khỏi rùng mình, bởi vì thứ hắn ném vào chính là một loại côn trùng.