Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha ha!
Lục Cốc Sơn Nhân cười phá lên, vuốt râu dài nói:
- Khó trách tiểu tử ngươi có thể náo ra động tĩnh lớn đến vậy, quả nhiên là nhân vật. Ngươi không cần khích bản tọa, bản tọa ở Thần Giới cũng tính là có chút hư danh, loại chuyện như thế tự nhiên không làm ra được. Nói đi, tìm bản tọa có chuyện gì?
Lục Ly lần nữa khom lưng nói:
- Đoạn thời gian trước La Diệp đi xuống hạ giới đuổi bắt tộc nhân ta, ta đành phải từ trong hư không đi về hạ giới, kết quả trúng phải Hư Không Trùng, lúc này số lượng Hư Không Trùng trong cơ thể đã lên tới hơn hai mươi vạn con. Vãn bối đã hết cách, nghe nói Sơn Nhân thần thông quảng đại nên đặc ý tìm tới nhờ giúp đỡ. Nếu Sơn Nhân có thể cứu ta một mạng, điều kiện gì Sơn Nhân cứ nói, Lục mỗ nhất định toàn lực thỏa mãn.
- Hư Không Trùng!
Sắc mặt Lục Cốc Sơn Nhân bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, hắn cách không đánh ra một đạo thần lực hướng tới lòng bàn tay Lục Ly, Lục Ly cũng không ngăn cản.
Chính như hắn nói, tiến vào đây, còn bị nhìn ra thân phận, kỳ thật hắn đã lấy mạng mình ra đánh cược. Nếu Lục Cốc Sơn Nhân muốn giết hắn, hắn khẳng định ngăn không được, phải biết Lục Cốc Sơn Nhân có thể độc chết cả Thần Giới Chí Tôn.
Đạo thần lực kia bắn vào tay Lục Ly rồi tan biến, sau đó như một con rắn du tẩu trong người Lục Ly, sau hai lượt du tẩu, thần lực bay ra khỏi lòng bàn tay Lục Ly, lần nữa về lại trong người Lục Cốc Sơn Nhân.
- Đây không phải thần lực, mà là một loại côn trùng đặc thù?
Lục Ly nhíu mày, nếu là thần lực thì làm sao có thể bay ngược trở về? Bên kia Lục Cốc Sơn Nhân thoáng trầm ngâm, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Trong lòng Lục Ly không khỏi thấp thỏm, bởi vì chuyện này quan hệ đến sinh tử tồn vong của hắn. Đa phần võ giả đều không sợ chết, nhưng ai cũng không muốn chết cả, có thể còn sống chẳng phải càng tốt? Nếu Lục Ly chết rồi, mấy người Bạch Thu Tuyết nhất định cũng sẽ bồi táng theo.
Mãi hai nén hương sau, Lục Cốc Sơn Nhân mới mở mắt ra, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Lục Ly, ngươi đi đi, ta sẽ không cứu ngươi.
- Hả?
Lục Ly biến sắc, đây là Lục Cốc Sơn Nhân đang muốn ngồi đó nâng giá, hay là thật không cứu được? Hắn nói là sẽ không cứu, chứ không phải không thể cứu, vậy hẳn nên là có thể cứu được.
Lục Ly chắp tay hỏi:
- Sẽ không cứu? Sơn Nhân có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?
- Nói cho ngươi cũng được!
Lục Cốc Sơn Nhân nói thẳng:
- Lão phu có sáu thành nắm bắt phá được Hư Không Trùng, nhưng số lượng Hư Không Trùng trong người ngươi quá nhiều, cần tiêu phí rất nhiều thời gian và tinh lực. Hơn nữa muốn phá đi toàn bộ Hư Không Trùng, cần tiêu tốn một loại kỳ độc được ta cất kỹ, loại kỳ độc này ta mất mấy chục vạn năm mới chỉ tích lũy được mười chum, cứu ngươi ít nhất phải dùng bảy tám chum. Lão phu với ngươi không quen không biết, ngươi không đáng để ta dùng tới loại kỳ độc kia.
- Ngoài ra!
Lục Cốc Sơn Nhân thoáng ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Loại kỳ độc này tiến vào thân thể ngươi cũng sẽ gây nên thương tổn nhất định, khiến thể chất ngươi càng lúc càng yếu, còn khiến ngươi càng lúc càng sợ lạnh. Trừ phi ngươi có thể tìm được một loại thánh dược, chỉ là loại thánh dược kia hẳn chỉ Sinh Tử Điện mới có, lấy quan hệ giữa ngươi và Thần Tượng Tông, đi tìm Sinh Tử Điện bằng với đi tìm chết. Bởi thế...
Lục Ly hiểu, ánh mắt Lục Cốc Sơn Nhân rất chân thành, không giống như đang cố tình nâng giá. Lục Ly trầm ngâm một lát, sau đó cười khổ nói:
- Có thể sống lâu được chút nào hay chút đó, Sơn Nhân, ngài cứ ra giá đi, chỉ cần giúp ta phá Hư Không Trùng là được!
Lục Cốc Sơn Nhân lại có vẻ rất khó xử, ánh mắt khẽ lấp lấnh, trầm giọng hỏi:
- Thực ra ngươi có thể tìm cách khác thử khác, mặc dù ngoài sáng không cách nào giải được Hư Không Trùng, nhưng cường giả đại thế lực hẳn là vẫn có cách.
Lục Ly đắng chát cười nói:
- Ta còn thời gian ư?
- Cũng phải.
Lục Cốc Sơn Nhân quệt môi, số lượng Hư Không Trùng trong người Lục Ly đã lên tới hơn hai mươi vạn con, nếu tiếp tục chậm trễ, không đến nửa tháng liền sẽ biến thành mấy trăm vạn con, đến lúc đó chỉ cần một lần gặm ăn cũng đủ Lục Ly chết tươi, ai cũng không cứu được.
Lục Cốc Sơn Nhân lần nữa hiện vẻ xoắn xít, mãi một nén hương sau hắn mới thở dài một tiếng, nói:
- Thôi, thôi, lão phu cũng đánh cược một lần, nếu ngươi chết, tính là lão phu thua. Lão phu không cần thần nguyên của ngươi, lão phu chỉ cần ngươi giúp ta đi giết một người.
- Giết người?
Lục Ly có chút ngạc nhiên, khó trách Lục Cốc Sơn Nhân xoắn xuýt như vậy, xem ra thật không phải cố tình nâng giá, mà là sợ Lục Ly chết rồi, hắn lại lãng phí kỳ độc công sức. Rốt cuộc chính hắn cũng nói chỉ có sáu thành nắm chắc, nếu không cứu được Lục Ly, hắn liền lỗ lớn.
Điều Lục Ly không hiểu chính là, Lục Cốc Sơn Nhân có thể độc chết cả Thần Giới Chí Tôn, chiến lực cường hoành như thế làm sao còn cần hắn đi giết người giúp?
Hắn không suy nghĩ quá lâu, chắp tay nói:
- Sơn Nhân muốn giết ai? Nếu Lục mỗ có năng lực làm được, tuyệt không chối từ.
- Ngươi đừng quá căng thẳng, ta không cần ngươi đi giết Thần Giới Chí Tôn, với chiến lực trước mắt của ngươi cũng không giết được.
Lục Cốc Sơn Nhân khoát tay, ngừng một lát, sau đó trầm giọng nói:
- Người ta muốn ngươi đi giết là một tên công tử, tên gọi Tả Khâu Viêm!
- Tả Khâu Viêm?
Lục Ly nhẩm lại cái tên kia, họ này đến cùng là họ Tả hay là họ Tả Khâu? Cái tên thật kỳ quái, bèn dò hỏi:
- Sơn Nhân, ngươi có tư liệu người này không?
- Ngươi không biết hắn?
Lục Cốc Sơn Nhân kinh ngạc nhìn Lục Ly, thấy kẻ sau quả thực hoàn toàn không biết bèn cười khổ nói:
- Người này xếp hạng thứ ba trên Thiên Tài Bảng, là đứa cháu trai được phó phủ chủ Thời Không Phủ Tả Khâu Nhung yêu thích nhất.
- Phó phủ chủ Thời Không Phủ!
Lục Ly lập tức lộ vẻ hiểu ra, khó trách Lục Cốc Sơn Nhân không dám giết, Thời Không Phủ hắn trêu chọc không nổi, Lục Ly lại dám trêu chọc. Con rận nhiều không sợ ngứa, Lục Ly đã đắc tội một thế lực siêu thần, cũng không sợ đắc tội thêm một thế lực siêu thần nữa.