Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vị tiểu thư này thật tinh mắt!
Chưởng quỹ cửa hàng vội vàng nói:
- Váy này gọi là váy Phượng Vũ, được tạo thành từ bộ lông của mười mấy con Phượng Hoàng màu sắc khác nhau, toàn bộ Tinh Nguyệt Đảo chỉ có duy nhất một bộ. Đây không chỉ là váy, mà còn là một bảo vật, có thể ngăn chặn phần lớn hỏa diễm, ngăn cản thần niệm thăm dò...
Chưởng quỹ nói liên tục, Lục Ly nhìn thấy ánh mắt Trì Hi Nhi càng sáng rực, hắn khoát tay nói:
- Được rồi, đừng nói nữa! Ra giá đi, ta mua váy Phượng Vũ này!
- Được!
Chưởng quầy nhếch miệng cười một tiếng đáp:
- Quý khách hào phóng, ta cũng không hét giá, năm nghìn vạn Thần Nguyên!
- Năm nghìn vạn?
Trì Hi Nhi le lưỡi, lôi kéo tay Lục Ly, nhỏ giọng nói:
- Ca, mắc quá, ta không muốn.
- Không sao...
Lục Ly vỗ vai Trì Hi Nhi, đang định kêu mua lại. Đúng lúc này trong cửa hàng đột nhiên có ba người bước đến, một người nói:
- Năm nghìn vạn Thần Nguyên? Ta muốn, chưởng quầy gói lại cho ta.
- Hả?
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, ánh mắt nhìn ra thấy một quý phụ xinh đẹp dẫn theo hai nha hoàn. Quý phụ và hắn liếc mắt nhìn nhau, đầu hơi nghiêng, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, giống như đang ngầm nói với Lục Ly: Không có Thần Nguyên thì đừng ở đây giả bộ đại gia.
Điều khiến Lục Ly tức giận chính là chưởng quỹ sau khi thấy quý phụ kia, cười tươi cười niềm nở, gật đầu lia lịa nói:
- Dạ dạ, được Ngư phu nhân coi trọng là phúc phận của váy Phượng Vũ này. Phu nhân mặc bộ váy này lên chắc chắn sẽ càng thêm mĩ lệ, người đâu, đến gói lại cho phu nhân...
Lục Ly rất tức giận, bởi vì Trì Hi Nhi theo hắn đã lâu, đây là đồ vật nàng thích nhất. Từ ánh mắt của Trì Hi Nhi có thể nhìn ra, nàng vô cùng yêu thích váy Phượng Vũ này.
Hắn chưa hề nói không mua, quý phụ này đã chen ngang, chưởng quỹ cùng làm như không thấy hắn, điều này khiến hắn khó chịu trong lòng.
Nếu ở Thần Giới, Lục Ly chắc chắn sẽ nổi đóa, có điều hắn vừa mới an ổn ở đây, chưa muốn gây sự, cho nên hắn áp chế nội tâm tức giận nói:
- Chưởng quỹ, váy này của ngươi có hai cái không?
Chưởng quỹ quay đầu nhìn Lục Ly, hơi áy náy đáp:
- Vị khách nhân này, xin lỗi. Váy Phượng Vũ độc nhất vô nhị, muốn chế tác cái thứ hai cần ít nhất mười năm thời gian. Ừm... Ngư phu nhân đã coi trọng, cho nên ta thật sự xin lỗi hai vị, các người có thể lựa chọn váy khác, ta giảm giá cho các ngươi.
- Ca, thôi bỏ qua đi!
Trì Hi Nhi lại lôi kéo tay Lục Ly, Lục Ly lắc đầu:
- Váy này chúng ta nhìn thấy trước, hơn nữa ta chưa nói không mua, ta ra sáu nghìn vạn Thần Nguyên.
- Hả?
Trên mặt Ngư phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, sau đó khinh khỉnh nói:
- Người nơi khác đến phải không, ngươi không biết ta?
Lục Ly quay đầu nhìn sang, bình thản nhìn Ngư phu nhân nói:
- Sao ta phải biết ngươi?
- Mắt mù!
Một nha hoàn kế bên không nhịn được, lạnh lùng nói:
- Vị này là thiếu phu nhân của bọn ta, phu nhân thiếu thành chủ thành Nguyệt Nha, thức thời thì mau cút ra khỏi thành, bằng không sẽ để các ngươi biết mặt.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lớn, Trì Hi Nhi bên cạnh con ngươi đã trở nên nghiêm trọng. Bởi vì nàng hiểu rõ Lục Ly, hắn đã nổi giận đến cực điểm, chuyện hôm nay không xong rồi.
Quả nhiên, ánh mắt Lục Ly nhìn thẳng vào nha hoàn kia, trên người tỏa ra sát khí nồng đậm, trong nháy mắt nha hoàn kia cảm thấy như gặp phải hung thú nổi giận, nàng ta lạnh toát từ đầu đến chân.
Nàng ta run rẩy kinh hô:
- Ngươi định làm gì? Các ngươi dám làm bậy ở thành Nguyệt Nha chắc chắn phải chết, ngươi sẽ bị băm thành tám mảnh, nữ nhân của ngươi sẽ bị bán vào kỹ viện, sẽ bị...
Bốp!
Lục Ly đã ra tay, hắn rất ít khi đánh nữ nhân, nhưng lần này không thể không đánh, hắn không cho phép người khác lăng nhục Trì Hi Nhi. Một cái tát này của hắn khiến nha hoàn kia bay ra ngoài, lăn lộn trên đất, trong miệng máu me đầm đìa, đầu vỡ nứt.
Quý phụ sắc mặt tái ngắt, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, Lục Ly làm vậy là đang chuẩn bị gây sự. Cảnh giới nàng ta không tệ lắm, đạt đến đại năng Thần Giới, chiến giáp lập tức hiện ra ngoài, nàng ta lùi người về sau nhanh như chớp, đồng thời khẽ gọi:
- Lão Lưu!
Vèo!
Nàng ta còn chưa kịp hô, một kẻ đã vọt đến như quỷ ảnh, đứng chắn trước mặt Ngư phu nhân, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lục Ly, trong tay xuất hiện một cây trường thương, bề mặt óng ánh hắc quang.
Lục Ly không nhìn kẻ này, quay đầu nhìn chưởng quỹ, nhẫn lóe sáng, năm nghìn vạn Thần Nguyên xuất hiện, hắn bình thản nhìn chưởng quầy nói:
- Bọc váy lại cho ta, bằng không... Ngươi sẽ chết!
- Này… Đại nhân, đây, đây...
Chưởng quỹ giật mình, Lục Ly dám động thủ với nha hoàn của Ngư phu nhân, này chẳng phải tìm chết sao? Động thủ xong vẫn muốn váy Phượng Vũ, là kẻ này không tim không phổi hay muốn lão chết chung?
Xẹt xẹt xẹt!
Đường phố phía xa vang lên từng tiếng xé gió, hiển nhiên có vô số cường giả quân sĩ đuổi đến bên này. Lục Ly vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ, ông ta bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn đến gai người.
Lúc này Trì Hi Nhi bình tĩnh trở lại, với thực lực của Lục Ly, quét sạch toàn bộ thành Nguyệt Nha cũng không vấn đề. Nếu hắn muốn chơi thì cứ chơi, cùng lắm chuyển sang nơi khác ẩn cư tiếp.
Trì Hi Nhi trong lòng dâng lên vị ngọt ngào, Lục Ly lại động thủ vì nàng. Nam nhân thân ái vì nàng mà không màng đối địch với một đại gia tộc thành trì, không tiếc tàn sát toàn bộ cường giả trong thành, đổi lại là bất kỳ nữ nhân nào cũng rất cảm động.
Vụt!
Trong tay Lục Ly xuất hiện một cây trường thương, trường thương này là siêu phẩm thần binh, Đồ Ma Đao rất dễ bị người khác nhận ra, bởi vậy Lục Ly lấy ra trường thương này.
Hắn chỉ trường thương vào chưởng quỹ:
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không bọc lại, ta dẫn ngươi tới địa ngục. Một, hai...
Chưởng quỹ hoảng sợ, tay run rẩy bọc chiếc váy. Ngư phu nhân bên ngoài giận đỏ mắt, có điều lão Lưu kia chưa động thủ, cũng không kêu đám quân sĩ động thủ.
Lão Lưu có một loại cảm giác, nếu như hắn dám động thủ, chỉ e bị giết chết trong nháy mắt.