Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn vẫn thấy bình thường, thanh danh trước đây của hắn vẫn luôn không tốt, sau này hắn chống đỡ Ác Ma ở Hải Vực Ác Ma, cộng thêm chuyện ở Kim Dương Đảo khiến hắn trở thành anh hùng nhân tộc, hắn trái lại cảm thấy không quen.
Tay sai của Ác Ma, phản nô, cẩu tặc, ma đầu,...
Đủ loại ác danh chụp lên đầu hắn, như vậy đã sao? Chỉ là bổ xung thêm vài danh xưng sau cái danh Sát Thần của hắn mà thôi.
Thế gian phỉ báng ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta, cười cợt ta, khinh thường ta, bỉ ổi với ta, tàn bạo với ta, lừa gạt ta thì nên trừng phạt thế nào?
Chẳng qua là nhẫn nại hắn, nhường nhịn hắn, mặc kệ hắn, né tránh hắn, chịu đựng hắn, kính nhường hắn, mặc kệ hắn, chờ mấy năm ngươi gặp lại hắn.
Lục Ly làm người chỉ cần không thẹn với lòng, nếu lòng hắn không thẹn, còn quan trọng người khác nghĩ hắn thế nào? Hắn tin tưởng lịch sử sẽ cho hắn một đánh giá công bằng. Có điều quay đầu trăm năm sau hắn đã hóa đất vàng, thế nhân có người đánh giá, hắn cũng không màng...
Hắn luôn phi độ không gian về phía đông, không phải hắn không thể ẩn nấp trong nhân tộc, mà là hắn muốn giết nhiều Ác Ma, cống hiến chút sức lực cho nhân tộc.
Trong thế giới hư không kia, hắn nhìn thấy hài cốt đầy đường, nhìn thấy một văn minh bị hủy diệt, thấy được sự oán hận của vô số cường giả, hắn không muốn Thần Giới đi vào vết xe đổ.
Không muốn để Thần Giới phồn hoa trở thành đất hoang, thành trì biến thành phế tích, thiên thiên vạn vạn nhân tộc trở thành nô lệ, mặc người xâu xé như chó lợn.
Nếu nói đến đại nghĩa, Lục Ly không hiểu, hắn chỉ biết rằng tổ chim bị phá trứng trứng sao còn nguyên vẹn. Thần Giới diệt vong, Phàm Nhân Giới còn an toàn không? Khi ấy chỉ cần vài Ác Ma cũng đủ khiến toàn bộ Cửu Giới trở thành địa ngục.
Cho nên hắn chiến đầu vì mình, vì nhân tộc đồng bào. Hắn không nghĩ đến đại nghĩa nhân tộc cao xa, hắn chỉ muốn gắng sức giết hết đám Ác Ma không có nhân tính, trả lại Thần Giới một vùng càn khôn xán lạn.
Đương nhiên hắn còn muốn bắt một Ác Ma Lĩnh Chủ, muốn loại bỏ hơi thở Ác Ma trong người, hắn không muốn người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Đi!”
Một tay Lục Ly vẽ trận trong hư không, không thể ra ngoài tách biệt với mọi người. Dù sao trong lòng mọi người hắn đã là ma đầu, hắn cần gì quan tâm đến cái nhìn của bọn họ.
Vụt!
Một cánh cửa nhỏ màu vàng xuất hiện, Lục Ly bay vọt lên xông vào cửa nhỏ, biến mất giữa không trung.
- A!
Trong tiểu thành tất cả võ giả đều bị kinh động. Thành chủ là một đại năng Thần Giới quét thần niệm ra, lập tức kinh hô:
- Phi độ hư không, hắn... Hắn là... Lục Ly!
- Lục Ly?
Mấy võ giả vừa nãy ở trong quán trà mắng chửi Lục Ly sắc mặt trắng bệch, vừa nãy Lục Ly ở ngay trong quán trà, bọn họ mắng chửi Lục Ly ở ngay trước mặt hắn...
- Chẳng lẽ chúng ta hiểu lầm hắn?
Một lão giả ngẩn ngơ, nếu Lục Ly đúng là ma đầu, vừa nãy bọn họ mắng chửi ngay trước mặt hắn, sao hắn không nổi giận giết người?
Lục Ly lại phi độ hư không hướng về phía đông, quân sĩ nhân tộc bên này bắt đầu phản công Ác Ma công chiếm lãnh thổ. Đại quân chủ lực của Ác Ma không khai chiến chính diện với đại quân nhân tộc, Ác Ma Thống Soái phân tán đại quân Ác Ma, dẫn theo vô số ma nô chia làm vô số cánh đại quân tiến công lãnh thổ nhân tộc từ vài phương hướng.
Dụng ý của Ác Ma Thống Soái rất rõ ràng, nhân tộc rất khó chặn được bằng này đại quân Ác Ma, chỉ cần một đại quân Ác Ma xông vào trung bộ Thần Giới, đến khi ấy như quả cầu tuyết lăn, sẽ ma hóa được càng nhiều ma nô. Một khi ma nô tản ra, sẽ giống một trận ôn dịch khiến toàn bộ nhân tộc vạn kiếp bất phục.
Đồng thời Ác Ma Thống Soái phái một vài Ác Ma Lĩnh Chủ lẻn vào trung bộ nhân tộc, bắt đầu phá hoại bốn phương, ma hóa võ giả nhân tộc.
Trong thoáng chốc, khói lửa nổi lên bốn phía!
Ác Ma Thống Soái áp dụng phương thức rất thông minh, lấy tiến công làm phòng thủ. Bọn chúng hiện giờ không ngăn cản được Cơ đại nhân, không bằng khiến nhân tộc mâu thuẫn nội bộ, khiến nhân tộc ốc không mang nổi mình ốc, lấy sức đâu để phản công.
Gần như cùng lúc, mười hai phủ vực đều truyền tin đến, đã xuất hiện cường giả Ác Ma, mấy trăm vạn con dân trong mấy đại thành đều bị ma hóa, những ma nô bị ma hóa lập tức tản ra bốn phía, bắt đầu công kích các thành trì còn lại...
Mười cánh đại quân Ác Ma bên này bắt đầu tiến công, tin tức truyền đến đại bản doanh nhân tộc khiến mọi người đều đau đầu. Một đám cường giả tụ họp trong thành Thiên Lang, đều không biết giải quyết.
- Cơ đại nhân, hiện giờ nên làm gì?
Trong một thành bảo, một đám Chí Tôn Thần Giới đang nhìn người trung niên da màu đồng cổ đang ngồi ở chủ vị. Cơ đại nhân kỳ thực đã rất lớn tuổi, ít nhất mấy vạn năm tuổi thọ, nhưng bề ngoài không có vẻ già nua.
Tướng mạo hắn rất bình thường, đặc điểm duy nhất chính là làn da hơi đen, ánh mắt sáng quắc rất có thần khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hắn trầm tư, nhìn những ánh mắt đang chờ mong, nói:
- Kẻ địch lấy tiến công làm phòng thủ, chúng ta chỉ có hai cách, một là cứu nguy, hai là đánh thẳng vào đại doanh, giết chết thống soái quân địch!
Mọi người im lặng suy nghĩ thì thấy quả thực chỉ có hai cách này. Cách thứ nhất lấy cứu người làm chủ, ổn định thế cuộc. Cách thứ hai giải quyết tận gốc, một khi giết chết Ác Ma Thống Soái, đại quân Ác Ma chắc chắn nản lòng thoái chí.
Chỉ là hai cách này đều có mặt hại, cách thứ nhất cứu nguy trước rất dễ khiến quân địch nắm thóp, bị bọn chúng dắt mũi. Cách thứ hai đánh thẳng vào đại doanh, có điều có bốn Thập Dực Ác Ma, Ác Ma Lĩnh Chủ cũng rất nhiều, dựa vào Cơ đại nhân và mọi người có thể giết chết bốn Thập Dực Ác Ma? Xông vào trong đại doanh địch, ngộ nhỡ có cạm bẫy?
Tả Khâu Lộ bị Thập Dực Ác Ma đả thương hai lần, có chút kiêng dè cường giả Ác Ma, hắn do dự nói:
- Cơ đại nhân, ta cảm thấy vẫn nên đánh chắc, chúng ta chọn cách thứ nhất. Chúng ta trước tiên phái người đánh giết cường giả Ác Ma lẻn vào nội bộ trước, bằng không nếu kéo dài, rất nhiều nhân tộc gặp phải tai ương.