Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giờ phút này, hắn đang nửa tỉnh nửa mê, mông lung cảm thấy mình giống như đang ngâm trong hầm băng, cảm giác lạnh đến đáng sợ, lạnh đến mức khó chịu nổi.
Ước chừng qua một ngày, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Hắn vẫn suy yếu đến không thể mở mắt, hắn biết mình hiện giờ ngay cả phàm nhân cũng không thể giết chết, hắn thậm chí ngay cả lực khí vận chuyển thần lực cũng không có…
Hắn không biết làm gì, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, chờ đợi thân thể cường đại của hắn khôi phục lại như cũ. Thân thể của hắn còn có thể chống lại công kích của Chí Tôn Thần Giới, theo lý thuyết, năng lực khôi phục phải phi thường khung bố, nhưng lần này khiến hắn thất vọng rồi.
Có lẽ do căn nguyên sinh mệnh bị thương tổn quá nghiêm trọng, lần này đợi suốt ba ngày, hắn vậy mà cũng khôi phục quá nhiều. Ba ngày, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống.
Hắn gian nan đi lên, mở to mắt, vô lực liếc nhìn Tiểu Bạch, mở đôi môi trắng bệch, nói mấy chữ yếu ớt đến không thể nghe thấy:
- Tiểu Bạch, ta không chết đâu, đừng lo lắng.
Sau khi nói xong, hắn lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu ngồi xuống vận công. Thần lực lưu chuyển trong cơ thể, đủ mang lại năng lượng và sức sống cho thân thể, có thể giúp thân thể suy yếu nhanh chóng khôi phục hơn.
Hắn nuốt xuống mấy viên đan dược cao nhất, sau khi vận công một ngày thì mở mắt ra, hắn cau mày, trong con ngươi đều là vẻ ngạc nhiên. Hắn vận công chữa thương một ngày, còn nuốt vào mấy viên đan dược, đối với khôi phục thân thể không có tác dụng quá lớn.
Thân thể hắn giống như bị phế bỏ, tốc độ khôi phục chậm vạn lần. Hiện, hắn nâng tay lên đều cảm thấy lao lực, cảm giác tất cả khí lực trong cơ thể đều bị rút đi.
- Thần đan kia quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức rút hết tiềm lực trong cơ thể ta, tổn thương đến căn nguyên thân thể và linh hồn ta, khiến bổ dưỡng đan dược gần như miễn dịch với thân thể ta…
Thế giới này thật công bình, một người mãnh mẽ tăng lên chiến lực của mình gấp mười, khẳng định phải trả giá lớn. Tăng chiến lực lên gấp mười vốn là cử chỉ nghịch thiên, cái này giống một người chỉ có thể nâng vật trăm cân, đột nhiên để hắn nâng vật ngàn cân. Cho dù trong một khắc, hắn có thể nâng lên, cũng sẽ khiến thân thể bị thương nghiêm trọng.
Lục Ly là gặp tình huống như vậy, mặt ngoài hắn không có thương thế gì, nhưng hắn bị thương là mỗi một phần cơ thể, mỗi một đốt xương, bị thương chính là căn nguyên sinh mệnh ở sâu trong thân thể. Đã không còn căn nguyên sinh mệnh, thân thể này gần như phế bỏ, khôi phục tự nhiên cũng chậm lại.
- Tốc độ này… sợ là không đến vài năm là không thể hoàn toàn khôi phục? Thậm chí cho dù sau vài năm, chiến lực của ta cũng không thể đạt đến thời kì toàn thịnh? Có lẽ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến tu luyện về sau của ta.
Trong đầu Lục Ly hiện lên một ý niệm, có ảnh hưởng tu luyện về sau hay không, Lục Ly cũng không quá để ý. Hắn chỉ cầu chiến lực nhanh chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, như vậy, hắn có thể an nhàn sống sót tại Thần Giới, không cần lo lắng tứ đại thế lực siêu thần tìm hắn gây phiền toái.
Hắn cũng có thể mang hết người nhà đến Thần Giới, trở lại Ngân Long Sơn tìm Lục Ly, hết thảy đối với hắn là hoàn mỹ.
Dã tâm của hắn kỳ thật cũng không lớn, cũng không muốn tranh giành tiến vào Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên, cũng không muốn uống rượu với chủ thần, tuy lúc trước hắn từng nói vài lần.
- Ta hôn mê bao lâu rồi? Không biết tình huống bên ngoài thế nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ, rất nhanh khẽ lắc đầu, cho dù bên ngoài long trời lở đất thì có sao? Giờ đây, hắn ngay cả chiến đao Hàn Phong cũng không cầm nổi, hắn ra ngoài thì có năng lực gì? Dùng Không Thành Kế có thể dọa lui địch nhân? Hắn vừa lộ diện, đám người Tả Khâu Lộ sẽ sợ tới mức tè ra quần sao?
Lục Ly vẫn không cuồng vọng như vậy, cho nên sau khi nuốt mấy viên Thiên Địa Thần Dược, hắn tiếp tục bế quan, mặc kệ thế nào, hắn ít nhất cũng phải cầm nổi đao kiếm, có thể phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm?
Đồng dạng, mấy viên thần dược mấy ngàn vạn thần nguyên được nuốt vào bụng, dược lực cũng khuếch tán toàn thân. Nhưng không có tác dụng quá lớn, thậm chí Lục Ly cảm thấy không khác gì một ngày mình tự tu luyện, đây thật là phung phí của trời.
Trong nhẫn của Lục Ly vẫn còn rất nhiều thần dược, nhưng không dám lãng phí như vậy, thân thể hắn căn bản không thể hấp dược lực của linh dược, nuốt bao nhiêu cũng không có ý nghĩa quá lớn.
- Theo tốc độ này, nếu ta có thể phát ra thêm một lần công kích, ít nhất cũng phải hai tháng…
Sau khi tu luyện thêm hai ngày, Lục Ly bất đắc dĩ thở dài. Lần này không mở to mắt mà tiếp tục tu luyện. Sau khi chữa thương một tháng, hắn chuẩn bị ra ngoài nhìn xem, hắn có thể phóng xuất Sát Đế Quỷ Trảm, ít nhất có thể giết chết kẻ địch gây chuyện, có thể uy hiếp quần hùng.
Rắc rắc rắc!
Sau khi bế quan ba ngày, Lục Ly đột nhiên cảm thấy cả người run lên, hắn cảm giác một luồng hàn ý tỏa ra từ trong cơ thể, khiến linh hồn của hắn cũng run lên.
Hắn vội vàng lấy ra nhiều chăn bông, bao vây toàn thân mình lại, nhưng không có tác dụng gì. Hắn muốn lấy ra đá lửa và củi gỗ, gian nan nhóm lửa, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh run, hàm răng run cầm cập.
Hắn không làm được gì, chỉ có thể ôm thân thể đi đến gần ngọn lửa, phủ chăn bông thật dày qua người, miệng hắn thật vất vả mới có một chút huyết sắc, giờ đây lại trắng bệch không chút máu.
Dần dần, ý thức hắn trở nên mơ hồ, hắn lại bị lạnh đến hôn mê…
Một Chí Tôn Thần Giới, một thần linh cường đại thân thể mạnh đến mức có thể chống lại núi lớn trấn áp, lại bị lạnh đến hôn mê? Việc này nếu truyền ra ngoài, sợ là không ai tin nổi.
Đừng nói thần linh, cho dù là võ giả phàm nhân bình thường, đã sớm không bị hàn nhiệt xâm phạm. Cho dù chui vào núi lửa hầm băng, cũng không vấn đề gì, hiện tại Lục Ly lại bị lạnh đến hôn mê.
Hôn mê đến ba ngày!
Chờ Lục Ly từ từ tỉnh lại, hắn vẫn cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giống như một khối thi thể. Hắn hơn một ngày mới giãy giụa ngồi lên, đầu vẫn cứ run, giống như một lão giả đang bệnh nguy kịch.