Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một vạn quân sĩ nơi U Yến chỉ còn lại không đến hai ba nghìn người, mấy chục đại năng Thần Giới chỉ còn lại Bàn Vũ Thấm và sáu người. Hai Chí Tôn Thần Giới khác, một người bị giết, một người bị thương nặng.
Phía Thần Giới đã chết hơn mười vạn quân sĩ, Chí Tôn Thần Giới không chết ai, chỉ có ba người bị thương. Cục diện này đã không cần nhiều lời. Nếu không phải muốn tận lực bắt sống, sợ là Lăng Thanh diễn và Bàn Vũ Thấm cùng một Chí Tôn Thần Giới còn lại đều bỏ mình.
- Lục Ly, chàng ở đâu?
Bàn Vũ Thấm bị chặt đứt một chân, nàng đi ra từ trong một tòa phế tích, không còn sức lực bay lên. Ánh mắt nàng nhìn sang hướng tây, khát vọng bóng hình quen thuộc kia giáng xuống từ trên trời.
- Hả?
Đôi mắt nàng hơi co rụt lại, tưởng máu trong mắt khiến tầm mắt nàng xảy ra vấn đề, nàng vươn tay xoa mắt, lại nhìn về phía tây. Rất nhanh, trên mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, kinh hô:
- Thanh Diễn tỷ tỷ!
Lăng Thanh Diễn đang miễn cưỡng chống lại công kích của Tả Khâu Lộ, nghe thấy tiếng nói kinh hỉ của Bàn Vũ Thấm, nàng đột nhiên quay đầu, trong mắt chợt lóe sáng.
Hửm?
Tả Khâu Lộ và Chí Tôn Thần Giới còn lại đều ngẩn ra, toàn bộ mọi người ngừng công kích, bọn họ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía tây, đều biến sắc.
Phương tây bay đến một ngọn núi, ngọn núi kia cũng không lớn, tốc độ lại rất nhanh, trên núi có một người ngồi xếp bằng. Người nọ hình như rất lạnh, toàn thân bao phủ áo bông thật dày, môi và sắc mặt đều tái nhợt không chút huyết sắc. Hắn nhắm mắt, thân mình vẫn đang lạnh run. Bên người hắn có một con tiểu thú màu trắng, ngồi xếp bằng dưới chân hắn, ánh mắt nửa khép nửa mở, giống như đang ngủ.
Một người một thú, hơi thở đều rất yếu, thoạt nhìn nhân súc vô hại. Nhất là người, thoạt nhìn giống như đang bệnh nguy kịch, tùy thời đều có thể đi đời nhà ma…
Nhưng!
Khi người này xuất hiện, toàn trường không ai dám động, hơn nữa sâu trong linh hồn mọi người truyền đến hơi lạnh rợn cả người, lúc này, không ai hoài nghi người này là ngụy trang.
Màu tóc trắng, hơi thở quen thuộc, Thần Sơn, Tiểu Bạch…
Lục Ly, rốt cuộc ra ngoài rồi.
Thần Sơn tiếp tục bay tới, toàn trường lại lặng ngắt như tờ, việc Lục Ly đến kinh sợ mọi người, đồng thời, bộ dáng của Lục Ly cũng khiến mọi người ngây ngẩn.
Trong lòng mọi người, Lục Ly là tồn tại vô địch, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng của hắn lúc này. Lục Ly hiện giờ thật ốm yếu, bộ dáng tùy thời đều có thể chết đi, rất nhiều người còn đang hoài nghi đây rốt cuộc có phải Lục Ly hay không?
Vù!
Tả Khâu Lộ là người hành động đầu tiên, hắn lấy ra thiết quyền màu đen, thân mình lóe lên. Nhưng hắn cũng không đào tẩu, bởi vì… bộ dáng này của Lục Ly khiến hắn có hơi hoài nghi, Lục Ly còn có thể giết chết người được không?
Nếu Lục Ly không có chiến lực thời kỳ đỉnh phong, vậy đây là cơ hội trời ban, vừa lúc có thể nhân cơ hội giết chết hắn. Giành lấy uy danh của Lục Ly, thiên tính hắn cẩn thận, cho nên tiến vào trong thần khí không gian. Thần khí này là thần khí siêu phẩm, lực phòng ngự rất mạnh, có thể cứu hắn một mạng.
Những người còn lại đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết làm sao, nhưng Tả Khâu Lộ không trốn, bọn họ liền có gan ở lại.
Thần Sơn rất nhanh bay đến, cách mọi người mười dặm thì ngừng lại. Thân mình Lục Ly còn đang run rẩy, hắn nhắm mắt lại, trên gương mặt tái nhợt như tuyết không có chút biểu tình.
Bàn Vũ Thấm giãy giụa đứng lên, nhưng không nói chuyện, chỉ khẩn trương nhìn Lục Ly. Nàng cũng không xác định Lục Ly suy yếu như thế có thể gỡ bỏ tử cục hôm nay không. Hay là chôn sống cùng với các nàng?
Lăng Thanh Diễn rất muốn lui đến bên người Lục Ly, nhưng hiện giờ, nàng lựa chọn không nhúc nhích, nàng lựa chọn tin tưởng Lục Ly. Nếu Lục Ly đến đây, vậy hắn khẳng định có nắm chắc nhất định.
Ước chừng qua năm hơi thở, Lục Ly mới mở mắt. Thân mình hắn mặc dù đang run rẩy, ánh mắt lại thật bình tĩnh. Giống như một con dã thú lạnh như băng, không có chút tình cảm nhân loại.
Hắn híp nửa mắt, nhìn toàn trường, đảo qua mặt đám người, môi hắn hơi động, phát ra thanh âm không chút hơi thở nào:
- Ta dẹp yên Ác Ma, cứu vớt Thần Giới, các ngươi báo đáp ta như vậy sao?
Thanh âm thật mỏng manh, nhưng bởi vì toàn trường rất im lặng, vẫn truyền vào tai tất cả mọi người.
Vừa nói xong, rất nhiều người lập tức cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt kia của Lục Ly. Ngay cả sắc mặt mấy Chí Tôn Thần Giới cũng trở nên khó coi, càng không ai dám nói tiếp.
Ước chừng qua mười hơi thở, Tả Khâu Long cắn răng nói:
- Lục đại nhân, chúng ta… là nghe nói đám người Yến Vương bắt giữ người nên đặc biệt nghĩ cách cứu viện.
Vù! Vù!
Cái nhẫn trong tay Lục Ly chợt sáng lên, chiến đao Hàn Phong xuất hiện, hắn nhẹ nhàng chém ra một đao, chân trời sáng lên một luồng đao mang kinh thiên. Đao mang kia tựa như lôi điện bổ vào bóng đêm, khiến nội tâm mọi người run rẩy.
Đao mang quay ba vòng giữa không trung, uy lực trấn áp khủng bố chèn ép toàn trường, khiến tất cả mọi người ngừng thở, quên ứng phó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao mang gào thét xuống.
A!
Tả Khâu Long cảm thụ sâu nhất, trong mắt hắn đều là vẻ kinh hãi, bởi vì đao mang đang tập trung vào hắn. Nhưng hắn căn bản không thể di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao mang đánh xuống.
Bịch!
Đao mang bổ mạnh lên người Tả Khâu Long, chém đôi thân mình hắn thành hai cánh hoa, đao mang thuận thế đi tiếp, chém nát mấy chục quân sĩ Thần Giới.
Ưm ưm!
Vô số thanh âm hút khí lạnh vang lên, có mấy Chí Tôn Thần Giới bừng tỉnh lại, sắc mặt hoảng sợ bạo lui.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly nhẹ nhàng nói một câu, Tiểu Bạch như mũi tên bay ra khỏi ngọn núi, tốc độ nhanh như hồng quang, đến gần đám Chí Tôn Thần Giới còn đang ngẩn ngơ.
Hửm?
Đám Chí Tôn Thần Giới cũng không phải phế vật, thấy Tiểu Bạch đi đến, vội vàng quơ trường kiếm trong tay lên, đâm đến Tiểu Bạch. Nhưng lúc này, Lục Ly chợt giơ thanh đao trong tay lên, ánh mắt nhìn lại.
Ách?
Bị Lục Ly nhìn thoáng qua, Chí Tôn Thần Giới sợ tới mức nội tâm lạnh lẽo như muốn vỡ tan, bản năng công kích trở nên chậm chạp. Thân mình Tiểu Bạch phóng ra một vòng cung, thoải mái dán lên cổ người này, sau đó, cái miệng nhỏ nhắn gặm cắn.