Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Tả Khâu Lộ ngơ ngác chớp chớp mắt, ai nấy đều không khỏi mơ hồ. Bọn hắn không hiểu nhiều về Lôi Bạo chân ý, nhưng hiển nhiên cũng biết đây là chân ý rất cường đại, nói chân ý này không giết chết Lục Ly, bọn hắn còn có thể hiểu được, nhưng vô hiệu với Lục Ly là có ý gì?
- Chẳng lẽ là Linh Thể thuộc tính lôi trời sinh? Hay là hắn cảm ngộ được lôi điện chân ý đẳng cấp cực cao?
Ánh mắt Lê thúc thoáng lấp lánh, trừ hai khả năng này ra, hắn không nghĩ ra lý do nào khác. Thế là bèn quay mắt nhìn sang Tả Khâu Lộ nói:
- Tên Lục Ly này có thành tựu rất cao ở phương diện lôi điện chân ý?
- Không nghe nói qua.
Tả Khâu Lộ lắc đầu đáp:
- Lục Ly có hai loại sát chiêu mạnh nhất, một là Sát Đế chân ý, hai là Quỷ Vương Trảm. Chiêu thức lợi hại nhất của hắn chính là Quỷ Vương Trảm, cũng chính là sát chiêu đao mang lộn vòng ba lần giữa không trung vừa rồi.
- Vậy thì là Linh Thể thuộc tính lôi?
Lê thúc khẽ gật đầu, sau đó khoát tay nói:
- Mặc kệ hắn là Linh Thể gì, lần này bản tọa đích thân xử lý hắn!
Tả Khâu Lộ hơi có chút gấp gáp nói:
- Lục Ly đã trốn, nhất định là đã dùng Phi Độ Hư Không thoát đi, muốn đuổi kịp hắn e rằng rất khó.
- Ta nói rồi, đừng có cầm Thần Giới...
Lê thúc còn chưa nói hết câu đã chợt đột nhiên ngắt lời, trước đó hắn đã hai lần nói vậy, giờ Diêm Chân vừa mới bị đánh mặt, lại nói chính là tự rước lấy nhục.
Vậy là bèn khua tay ra lệnh:
- Diêm Chân, dùng Cửu Tinh Bàn truy tung Lục Ly!
- Vâng!
Diêm công tử ứng tiếng, giới chỉ sáng lên quang mang, lấy ra một bảo vật la bàn màu vàng. Bảo vật kia toàn thân ám vàng, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, ngoài ra còn có thứ gì đó như là chiếc thìa đặt ở chính giữa.
Diêm công tử nhắm mắt lại, thần lực trong tay quán chú vào, la bàn sáng lên, chiếc thìa quay vòng, sau khi chuyển động chín vòng liền ngừng lại, một đầu chỉ hướng tây bắc, một đầu chỉ hướng đông nam.
- Phía đông nam, đuổi...
Lê thúc quét mắt nhìn qua, trên thân cuộn trào sát khí, lao vút mà đi. Diêm công tử cũng cấp tốc đuổi kịp. Đám người Tả Khâu Lộ liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh liền cũng đi theo.
Hai người Lê thúc rõ ràng chiếu cố chúng nhân, cố ý áp chế tốc độ, bằng không đám người Tả Khâu Lộ khẳng định không cách nào đuổi kịp. Sau khi chúng nhân đuổi tới, Tả Khâu Lộ nhịn không được hiếu kì trong lòng, vội dò hỏi:
- Hai vị thượng thần, đây là bảo vật gì? Sao có thể khóa chặt hành tung Lục Ly?
- Đây là Cửu Tinh Bàn!
Lê thúc dừng một lát, sau đó giải thích nói:
- Chỉ cần khóa chặt khí tức sinh mệnh Lục Ly liền có thể một mực truy tung theo. Vừa rồi Diêm Chân đã khóa chặt khí tức sinh mệnh Lục Ly, dù hắn có chạy tới chân trời góc bể, chúng ta đều có thể nhẹ nhàng tìm ra được.
- Tốt quá!
Nhất thời, đám người Tả Khâu Lộ đại hỉ, điều bọn hắn lo lắng nhất chính là Thần Giới quá lớn, hiện tại bọn hắn đã không có quá nhiều trinh sát, không cách nào truy tung Lục Ly. Bây giờ Lê thúc nắm chắc như thế, vậy Lục Ly nhất định trốn không thoát, một khi tìm tới, hai vị thượng thần cùng lúc động thủ, Lục Ly chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Nhị trọng thiên quả nhiên có nhiều bảo vật, Cửu Tinh Bàn này thật lợi hại!
Trong lòng đám người Tả Khâu Lộ không khỏi lần nữa sinh ra tâm lý kiêng sợ đối với Nhị trọng thiên, tuỳ tiện cầm ra một bảo vật đều có năng lực nghịch thiên như thế, ai biết trên thân hai người còn có bảo vật kỳ dị nào nữa?
...
Lục Ly liên tục Phi Độ Hư Không năm lần, sau đó ngừng lại, đứng trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, nét mặt đầy vẻ ngưng trọng.
Hắn phát hiện mình phạm phải một sai lầm chí mạng, hắn đã đánh giá quá cao thực lực bản thân, cũng đánh giá quá thấp chiến lực thần thông của cường giả Nhị trọng thiên.
Hắn độc thân dự hội, còn cuồng vọng muốn đàm phán với cường giả Nhị trọng thiên. Trước đó hắn còn không cảm thấy gì, lúc này mới phát hiện bản thân quá mức ngây thơ, cũng quá mức cuồng vọng.
Nhớ đến vừa nãy bị gió trói buộc khiến cả người hoàn toàn không thể cử động, lúc này sống lưng hắn vẫn còn cảm thấy lạnh toát. Nếu công kích của Diêm công tử không phải Lôi Bạo chân ý, mà là chân ý nào khác, không cần một chiêu liền có thể nhẹ nhàng diệt sát hắn, chỉ cần phá vỡ phòng ngự, vừa rồi hắn đã chết tươi.
Diêm công tử có thể không ngừng dùng gió trói buộc hắn, từng chút từng chút hủy đi nhục thân hắn, thẳng đến khi thịt nát xương tan.
- Dù sao Nhị trọng thiên cũng là giới diện cao hơn Thần Giới một bậc, hệt như chênh lệch giữa Thần Giới với nhân gian. Cường giả cấp Thần của phàm giới dù cường đại đến mấy cũng sao so được Thần Giới? Ta thực sự quá bất cẩn, quá khinh địch.
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, hai hàng lông mày nhíu lại càng lúc càng chặt. Trên người Diêm công tử có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, hắn căn bản không phá nổi, như vậy hắn gần như không có hi vọng chiến thắng. Hiện tại chỗ dựa duy nhất của hắn chính là Phi Độ Hư Không, có thể khiến cho đám người Diêm công tử không tài nào đuổi được.
Vấn đề là...
Nếu đám người Tả Khâu Lộ đi U Yến chi địa, dù bọn Bàn Vũ Thấm Lăng Thanh Diễn đã dời đi, nhưng chỉ cần Tả Khâu Lộ tùy tiện đồ sát trong U Yến chi địa, bức hắn phải đi U Yến chi địa, đến lúc đó hắn biết làm thế nào...
Lui một vạn bước mà nói!
Dù hắn mặc kệ con dân U Yến chi địa chết sống, nếu bọn Tả Khâu Lộ hạ giới, muốn diệt đi Đấu Thiên Giới, hắn quản hay là không quản?
Lục Ly cảm thấy chuyện lần này rất vướng tay, cường giả Hắc Viêm Điện như là một đạo lạch trời chắn ngang trước mặt hắn. Mặc dù tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nan đề tựa hồ vẫn chưa thể giải, lấy năng lực hiện tại của hắn thì không cách nào vượt qua được đạo lạch trời này.
Đối diện với lực lượng tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều vô dụng!
Điểm cơ bản nhất chính là, Diêm công tử mặc vào chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, khiến đối phương dù có đứng đấy cho hắn bổ đều bổ không chết. Không giết được Diêm công tử, bằng với hắn có dùng mưu kế nào cũng đều vô dụng. Bởi vì hắn không cách nào tạo được uy hiếp đối với người Hắc Viêm Điện, trong khi người Hắc Viêm Điện lại có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.