Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một giây sau, Lục Ly nhắm mắt lại, một chuyện khiến Diêm công tử càng thêm kinh hãi xảy ra, Lục Ly nhắm mắt chừng một giây, sau đó lần nữa mở ra, khóe miệng nhếch lên ý cười nhìn Diêm công tử nói:
- Diêm công tử, uy lực sát chiêu Nhị trọng thiên các ngươi sao yếu thế? Hay ngươi chỉ là loại phế vật ở Nhị trọng thiên?
- Ách!
Tròng mắt Diêm công tử đột nhiên co rụt lại, trên mặt hiện đầy vẻ không dám tin tưởng. Ở nhị trọng thiên, Lôi Bạo chân ý này của hắn có thể xếp vào hàng top trăm chân ý hàng đầu. Rất nhiều Thiên Thần nhị kiếp ở Nhị trọng thiên đều e sợ chân ý này của hắn cái, thế mà giờ lại không cách nào tổn thương được Lục Ly dù chỉ một cọng lông? Thậm chí có cảm giác như toàn bộ công kích của hắn đều bị Lục Ly thôn phệ hấp thu.
- Lôi đến!
Hắn không dám tin tưởng sự thật trước mắt, lần nữa vung tay lên không trung, lập tức vô số lôi điện giữa trời gào thét trút xuống. Lần này hắn ngưng tụ tận một trăm đạo lôi điện, tạo thành hai quả lôi cầu!
- Lôi Bạo!
Hắn gầm lên, lôi cầu gào thét đánh vào trong thân thể Lục Ly, nhưng chuyện khiến hắn hoảng sợ lần nữa xảy ra. Lôi điện khủng bố sau khi tiến vào thân thể Lục Ly, lại như giọt nước chảy vào trong biển, không kích lên được chút gợn sóng nào.
- Công kích của ngươi quá yếu!
Chừng hai nhịp thở sau, Lục Ly lần nữa cất tiếng, khóe miệng chứa đầy vẻ châm chọc, khiến Diêm công tử nhìn mà không khỏi sửng sốt. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai tay mình, trong đầu toàn là chấn kinh, không cách nào nghĩ thông.
Sát chiêu cường đại như thế, ở Nhị trọng thiên có thể nhẹ nhàng oanh sát Thiên Thần nhị kiếp bình thường, thế mà giờ lại vô dụng trước một con kiến hôi ở hạ giới?
Xoẹt!
Diêm công tử sửng sốt, quên đi khống chế làn gió xung quanh, Lục Ly cảm giác trói buộc từ gió yếu bớt, lập tức chấn động thần lực, giãy thoát đi ra.
- Sát Đế Quỷ Trảm!
Hắn vung lên Hàn Phong chiến đao, bất thần chém tới Diêm công tử, một đạo đao mang kinh thiên sáng lên, đao mang lộn vòng ba lượt giữa không trung, ngay lúc Diêm công tử vừa mới kịp có phản ứng liền trùng trùng phách xuống.
Oanh!
Một đạo nổ vang trầm muộn, Diêm công tử bị đánh bay đi ra, lần này đến lượt Lục Ly chấn kinh. Bởi vì Diêm công tử trừ bị đánh bay vài dặm ra thì không còn bị bất cứ thương tổn nào khác, thậm chí sắc mặt không hề có dù chỉ một tia biến hóa.
- Hồng Linh Thiên Bảo?
Mắt Lục Ly nhìn chằm chằm bảo giáp màu xanh trên thân Diêm công tử, vừa rồi trong bảo giáp kia phóng thích ra một đạo khí tức hùng hậu, ngăn cản gần như toàn bộ lực sát thương của Sát Đế Quỷ Trảm.
- Đi!
Lục Ly rút đi không chút ngập ngừng, mặc dù Lôi Bạo chân ý của Diêm công tử không giết chết được hắn, nhưng đối phương khẳng định còn có sát chiêu khác. Nếu Lục Ly đã không giết chết được đối phương, vậy ở lại đây cũng chẳng ý nghĩa gì.
Ông!
Hắn vọt vào trong một truyền tống trận, quang mang lấp lánh, thân ảnh hắn cứ thế khoái tốc tan biến khỏi đỉnh Hắc Phong Sơn.
Lục Ly đã truyền tống đi, nhưng Diêm công tử mãi vẫn chưa hồi thần lại được.
Hắn một mực không nghĩ thông, tại sao công kích cường đại như vậy lại không cách nào tạo thành dù chỉ một tia thương tổn đối với Lục Ly? Điều này hệt như một tên cự hán thành niên cầm Lang Nha Bổng nện lên đầu một đứa trẻ, đứa bé kia lại xoa đầu nói chẳng đau gì cả.
Sau khi Lục Ly truyền tống rời đi chừng hơn mười nhịp thở, hắn mới dần hồi thần lại, chẳng qua hắn không cất bước đuổi theo. Nếu Lục Ly đã sớm bố trí truyền tống trận, nghe nói còn có thần thông Phi Độ Hư Không, vậy thì giờ có truy sát cũng chẳng nghĩa lý gì nữa.
Hắn bị nện vào trong một ngọn núi lớn, lúc này lại không bay ra, cứ sửng sốt nằm đó suy nghĩ, không biết rốt cục đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Thanh thế công kích bên này cực lớn, thành nhỏ cách xa mười vạn dặm đều cảm ứng được. Diêm công tử dẫn tới lôi điện, cộng thêm đao mang chói mắt của Lục Ly, không gian ba động cũng lớn, đám người Lê thúc và Tả Khâu Lộ trong thành tự nhiên rất dễ cảm ứng ra được.
Hưu!
Lê Thúc tức tốc hóa thành một đạo tàn ảnh lao vút về phía Hắc Phong Sơn, nếu đã giao chiến, hắn liền không cố kỵ gì nữa. Định lập tức xông đi qua, nếu Lục Ly chết rồi, vậy liền xong xuôi, nếu còn không chết hắn có thể thuận tay đưa Lục Ly lên tây thiên.
- Đi!
Đám người Tả Khâu Lộ cũng hưng phấn bay vụt tới, Diêm công tử khai chiến với Lục Ly, thịnh sự như thế bọn hắn há sẽ bỏ lỡ, nếu còn cơ hội bọn hắn có thể bổ thêm một đao.
Khoảng cách mười vạn dặm đối với chúng nhân mà nói thì thực sự quá ngắn, chỉ sau mấy chục giây, tất cả mọi người đều đã vọt đến dưới Hắc Phong Sơn, thần niệm chúng nhân đảo quanh bốn phía, rất nhanh ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Bởi vì bọn hắn không tìm được Lục Ly, chỉ phát hiện Diêm công tử bị nện vào trong lòng núi. Mặc dù nhìn Diêm công tử có vẻ không bị thương, nhưng lúc này nét mặt hắn đầy vẻ thất thần, rõ ràng đã bị đả kích không nhỏ.
- Hả?
Lê thúc thoáng biến sắc, trên mặt ẩn ẩn có chút tức giận.
Bởi vì lúc trước hắn đã từng hai lần tuyên bố, nói đừng cầm phế vật Thần Giới ra so sánh với mình, bọn hắn là tinh anh đến từ Nhị trọng thiên, đối với võ giả Thần Giới mà nói thì là tồn tại cao hơn một cấp.
Lại không ngờ, hôm nay Diêm công tử không chỉ có không giết được Lục Ly, ngược lại còn bị đánh cho nhếch nhác thế này. Cảnh đó không chỉ khiến hắn mất mặt, mà ngay cả Hắc Viêm Điện cũng mất sạch mặt mũi.
- Hừ!
Hắn trùng trùng hừ lạnh một tiếng, Diêm công tử lập tức tỉnh ra. Sắc mặt có vẻ rất mất tự nhiên, lập tức tung người bắn ra từ trong núi, ánh mắt lấp lánh, có chút đắng chát nói:
- Lê thúc, tiểu tử kia rất tà môn, Lôi Bạo chân ý của ta vô hiệu với hắn!
- Cái gì?
Lần này đến lượt Lê thúc sửng sốt, hắn biết rất rõ Lôi Bạo chân ý của Diêm Chân, Thiên Thần nhị kiếp bình thường nếu bị đánh trúng, không chết cũng phải lột da, lại không ngờ chẳng hề hiệu quả đối với Lục Ly.