Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2428 - Chương 2415: Lôi Bạo Chân Ý

Bất Diệt Long Đế Chương 2415: Lôi bạo chân ý

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thần niệm Diêm công tử đảo quanh bốn phía, xác định phụ cận không có bất kỳ bố trí nào, lúc này ánh mắt hắn mới tập trung nhìn về phía Lục Ly, nói:

- Có gì để nói đâu. Thời Không Phủ là chó do Hắc Viêm Điện chúng ta nuôi, ngươi đánh chó nhà chúng ta, vậy thì phải có giác ngộ chọc giận đến chủ nhân. Đừng nói Hắc Viêm Điện chúng ta không giảng đạo lý, ta cho ngươi cơ hội nói ba câu, nếu trong vòng ba câu vẫn không thể thuyết phục ta, ta đành phải ra tay chém giết ngươi!

- Ha ha ha!

Lục Ly bật cười ha hả, trong tay hiện ra Hàn Phong chiến đao, quát lạnh nói:

- Ta hi vọng ngươi làm rõ điểm này, ta nói chuyện với các ngươi chỉ là vì muốn giảm bớt chút phiền toái, chứ không phải là ta sợ Hắc Viêm Điện các ngươi!

Lời này của Lục Ly rất cuồng vọng, lại không dẫn lên Diêm công tử phẫn nộ, ở trong mắt Diêm công tử, Lục Ly chỉ như một con kiến hôi, căn bản không cùng một cấp bậc với bản thân.

Một tên tiểu lâu lâu kêu gào với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn kêu gào ngược trở lại? Thế chẳng phải càng mất thân phận?

Diêm công tử vừa tới lại không lập tức động thủ, mà tự báo gia môn, đồng thời cho Lục Ly cơ hội nói ba câu, đây là do tâm lý kiêu ngạo của hắn đang quấy phá. Ngữ khí tuy không ngạo nghễ, nhưng trong cốt tủy lại đầy vẻ cao cao tại thượng, nhìn Lục Ly như là giun dế.

Lục Ly vừa dứt lời, hắn liền khẽ cười một tiếng, mở miệng nói:

- Câu đầu tiên, ngươi còn cơ hội nói hai câu nữa!

- Thật cuồng!

Lục Ly cảm thấy mình bị coi thường, bị miệt thị, song hắn vẫn không nổi giận, trầm mặc một lát, sau đó đi thẳng vào vấn đề:

- Thù hận giữa ta và Thời Không Phủ không phải ngày một ngày hai, không dễ để cởi bỏ được, bởi thế Tả Khâu Lộ tất phải chết. Sau khi ta giết Tả Khâu Lộ, các ngươi có thể nâng đỡ thế lực khác thượng vị, ta tuyệt sẽ không can thiệp. Cũng sẽ không nhất thống Thần Giới, ta chỉ mong được an nhàn, thế nào?

Ý tứ Lục Ly rất rõ ràng, hắn không tranh đoạt địa bàn và lợi ích với Hắc Viêm Điện, chỉ cần Hắc Viêm Điện vứt bỏ Tả Khâu Lộ, hắn liền sẽ không đối địch cùng Hắc Viêm Điện nữa.

- Ha ha!

Diêm công tử cười lên một tiếng giễu cợt, như thể nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, lần này hắn không nhắc nhở đây là câu nói thứ hai, mà quay sang nhìn chằm chằm Lục Ly nói:

- Ngươi tính là cái thá gì? Thật tưởng mình là nhân vật, có tư cách đàm phán với chúng ta? Ở trong mắt chúng ta, ngươi không khác gì con sâu cái kiến. Ngươi đánh chó nhà chúng ta, giờ còn muốn bàn điều kiện? Ngươi cũng xứng?

Lời Diêm công tử rất khó nghe, nhưng Lục Ly vẫn không tức giận, Nhị trọng thiên cao hơn Thần Giới một bậc, người bên kia tự nhận mình thượng đẳng, điều này có thể hiểu được. Hắn chỉ biết nhún vai đành chịu, nói:

- Vậy tức là không còn gì để nói cả?

- Ngươi tưởng ta tới đây là để nói chuyện cùng ngươi?

Diêm công tử cười nhạo một tiếng, trực tiếp nói:

- Ta tới là để giết ngươi, chó nhà ta tuy vô dụng, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt, thế nên ... ngươi chết đi.

Ông!

Một tay Diêm công tử đột nhiên sáng lên, hắn hướng vào trong hư không tung ra một chiêu, miệng quát khẽ:

- Gió tới...

Cánh tay vừa hất lên, lập tức phong vân như chợt biến sắc, giớ từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới bên này, sau đó gào thét lao về phía Lục Ly. Những cơn gió này không trực tiếp thổi đến, mà kéo thành đường cong kỳ dị bay tới Lục Ly. Nháy mắt, Lục Ly cảm thấy toàn thân như bị vô số sợi tơ kéo chặt, khiến hắn không cách nào di động mảy may.

- Đây là chân ý gì? Thật là biến thái!

Thần sắc Lục Ly bỗng trở nên ngưng trọng, tốc độ ra tay của Diêm công tử quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng, Diêm công tử đã lại lần nữa duỗi ra cánh tay, miệng quát khẽ:

- Lôi đến!

Rầm rầm rầm!

Trên chín tầng trời đột nhiên truyền xuống từng hồi sấm vang chớp giật, từng đạo lôi điện thô to gào thét trút xuống, bắn thẳng đến chỗ Diêm công tử. Lục Ly vốn định nhân lúc này phóng thích Hư Không Trùng, nhưng sau khi nhìn thấy lôi điện hắn liền đứng im không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn Diêm công tử, tập trung quan sát động tác đối phương.

Hai tay Diêm công tử thu lại, cấp tốc biến hóa thủ ấn, những lôi điện kia bị hắn kéo đến trên hai tay, du tẩu vờn quanh, không ngừng áp súc, sau cùng biến thành một lôi cầu cực lớn.

- Lôi bạo!

Diêm công tử nhẹ nhàng phun ra hai chữ, hai tay vung lên, một quả lôi cầu lớn bằng đầu người gào thét bay tới. Lôi cầu này không lớn, lại mang đến cho Lục Ly cảm giác cực kỳ khủng bố. Vừa rồi chí ít phải có mấy chục đạo lôi điện bay xuống, lại bị áp súc thành một quả lôi cầu nhỏ thế này, nếu lôi cầu tiến vào trong thân thể võ giả, dù nhục thân khủng bố đến đâu chắc cũng bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Lôi điện có lực xuyên thấu cực mạnh, dù võ giả khoác chiến giáp cường đại, lôi điện cũng vẫn có thể nhẹ nhõm đâm xuyên vào, sau đó phát nổ trong cơ thể võ giả. Sát chiêu này cực kỳ lợi hại, không hổ là cường giả đến từ Nhị trọng thiên, Diêm công tử quả nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.

Chẳng qua, nếu là công kích khác, có lẽ Lục Ly sẽ sợ hãi, nhưng duy chỉ có công kích lôi điện là hắn không chút sợ sệt, bởi vì trong cơ thể hắn có tụ lôi đại trận, lôi điện dù mạnh đến đâu cũng đều có thể chuyển hóa thành năng lượng đặc thù.

Xuy xuy!

Chớp mắt, lôi cầu kia đánh trúng Lục Ly, lôi điện lại không có lập tức phát nổ mà nhẹ nhàng tiến vào trong thân thể Lục Ly. Khóe miệng Diêm công tử nhếch lên ý cười lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Ly, như thể muốn chứng kiến thần tình sợ hãi trước lúc chết của hắn.

- A!

Nhưng khiến Diêm công tử kinh ngạc chính là, sắc mặt Lục Ly bình tĩnh dị thường, ánh mắt bình thản như nước, tựa hồ không cảm nhận được lôi cầu đang tiến vào trong thân thể mình.

Một người dù tố chất tâm lý có mạnh đến đâu, lúc đứng trước nguy cơ sinh tử đều cũng sẽ sợ hãi, đây là bản năng của con người. Dù là lão bất tử sống mấy chục vạn năm cũng không ngoại lệ.

Chẳng lẽ Lục Ly thật không sợ chết? Hay là hắn phản ứng chậm mất một nhịp?

Bình Luận (0)
Comment