Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Có thể vòng qua không?
- Chắc là rất khó!
Lăng Thanh Diễn lắc đầu nói:
- Theo như lời tiên tổ ghi chép, nơi đây đã là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa. Phiến vụ hải này rất lớn, hơn nữa rất có thể khu vực hạch tâm nhất nằm ở bên trong vụ hải.
- Vậy thì đi thôi.
Lục Ly không nhiều lời nữa, cứ thế dẫn theo Lăng Thanh Diễn đi tới, vừa đi được mấy trăm mét liền đã bị sương trắng bao phủ. Thần niệm Lục Ly quét vào đi, phát hiện cảm giác bị hạn chế, nơi này cũng tương tự như Hồn Vụ Sơn, thần niệm không thể dò xét quá xa.
Lục Ly siết chặt Hàn Phong chiến đao dò dẫm bước đi, thời thời khắc khắc cảm ứng không gian ba động quanh bốn phía. Lăng Thanh Diễn theo sát sau lưng Lục Ly, nơi này có huyễn cảnh tự nhiên, nàng không hi vọng lạc mất Lục Ly.
Sương mù càng lúc càng đậm, dưới chân vẫn là bùn đất, không thấy có nước biển. Lục Ly để Huyết Linh Nhi thăm dò vào lòng đất, đi dò xét tình hình chung quanh, xem thử phải chăng có trận văn tồn tại.
Lục Ly một bên hành tẩu, một bên tùy ý bố trí một chút tiểu cấm chế, những cấm chế này hắn cảm ứng được, làm vậy có thể phân chia phương hướng, không đến nỗi bị huyễn trận dắt đi vòng vòng.
Một đường tiến tới, mặt đất vô cùng bằng phẳng, bốn phía không có bất kỳ sinh vật nào, càng không cảm giác được nguy hiểm. Lục Ly càng chạy càng mơ hồ, huyễn trận ở trung tâm Cổ Ma tử địa hẳn phải mạnh hơn bên ngoài rất nhiều, tại sao nơi này lại không có bất kỳ nguy hiểm nào cả? Hơn nữa cũng không cảm giác được huyễn trận có điểm nào dị thường.
- Chủ nhân!
Lát sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Dưới mặt đất không có trận văn, cũng không cảm giác được bất kỳ cấm chế nào ba động!
Lục Ly khẽ gật đầu, đây đích xác là huyễn trận tự nhiên, e là không dễ dàng phá mở. Hắn nhíu mày tiếp tục đi tới, càng đi lại càng cảm thấy không được bình thường.
- Thanh Diễn!
Hắn đột nhiên quay đầu, lại phát hiện Lăng Thanh Diễn một mực theo ở sau lưng đã không thấy đâu, trên mặt hắn không giấu được vẻ chấn kinh. Bởi vì Lăng Thanh Diễn một mực đi theo sau hắn chưa đến một mét, cự ly gần như thế sao lại vô thanh vô tức tan biến được?
Lục Ly vội vàng chạy quay trở lại, đồng thời không ngừng lớn tiếng kêu gọi Lăng Thanh Diễn. Nhưng hắn tìm khắp xung quanh hơn mười dặm, tiếng rống có thể truyền tới phạm vi ngàn dặm, lại vẫn không tìm được Lăng Thanh Diễn, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp nào lại.
- Gặp quỷ!
Lục Ly vừa chạy vội vừa tiếp tục la lên, bôn tẩu suốt chừng ba nén hương song vẫn không thu hoạch được gì. Khiến hắn kinh hãi hơn chính là, vừa rồi rõ ràng hắn bố trí một ít cấm chế ở phía sau, nhưng lúc này quay lại thì không cảm ứng được gì, cũng không phát hiện có cấm chế.
- Là huyễn trận này quá lợi hại, hay là Lăng Thanh Diễn bị truyền tống? Hoặc bị võ giả cường đại nào đó trực tiếp mang đi?
Trong đầu Lục Ly xuất hiện ba khả năng, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy khả năng Lăng Thanh Diễn bị người mang đi không lớn. Rốt cuộc chiến lực Lăng Thanh Diễn cũng không yếu, không khả năng có võ giả cường đại đến mức vô thanh vô tức mang đi Lăng Thanh Diễn được.
Như vậy nguyên nhân hẳn là do huyễn trận này, hoặc là bị đột nhiên truyền tống mang đi. Lục Ly dừng bước, nhìn quanh sương trắng nồng đậm khắp bốn phía, không khỏi có chút đau đầu.
Nếu là pháp trận do người bố trí, vậy thì còn dễ phá giải chút. Bởi vì nếu là người bố trí, khẳng định sẽ có vết tích. Bất luận pháp trận nào, sau khi bố trí đều sẽ có vết tích lưu lại. Nhưng pháp trận tồn tại tự nhiên thì rắc rối hơn hẳn, vả lại dưới lòng đất không thấy có trận văn, cũng không thấy có cấm chế ba động nào cả.
- Đi quanh bốn phía xem sao!
Dù sao nơi này cũng không phát hiện thấy có nguy hiểm, Lục Ly tăng nhanh tốc độ xuyên qua trong đó, nơi này không khả năng vĩnh viễn chỉ thấy mỗi sương trắng được, chỉ cần có cảnh quan đặc thù, liền có thể tìm ra then chốt để phá trận.
Bôn tẩu gần nửa canh giờ, Lục Ly ngừng lại, hắn rốt cục phát hiện cảnh quan lạ thường ở trong này, chỉ là cảnh quan kia lại khiến hắn kinh hãi thất sắc.
Cảnh quan đặc thù này không phải mấy thứ như núi non sông ngòi sơn cốc... , cũng không phải cấm chế gì kia, mà là một bộ hài cốt, còn là một bộ hài cốt vô cùng kỳ dị.
Nếu là hài cốt nhân loại, điều này có thể hiểu được, rốt cuộc nơi đây từng có rất nhiều nhân loại tiến vào, chết ở bên trong hóa thành xương khô là điều quá đỗi bình thường. Nhưng hài cốt này lại cao tận hơn mười trượng, phía sau còn có xương cánh và xương đuôi, đây rõ ràng không phải nhân loại. Toàn thân hài cốt mang màu ám kim, bộ mặt hướng xuống, thành hình chữ đại (大), mặt trên ẩn ẩn còn có phù văn lấp lánh, vừa nhìn liền biết là sinh linh cường hoành.
- Yêu tộc?
Lục Ly dạo vài vòng quanh bộ xương, hài cốt này không giống như là Ma thú mà càng giống thi thể một loại Yêu tộc kỳ dị, hơn nữa Yêu tộc này khẳng định còn rất cường đại, ít nhất phải sánh ngang Thần Giới Chí Tôn nhân loại.
- Trong ảo cảnh không có nguy hiểm, như vậy Yêu tộc này chết như thế nào? Chẳng lẽ là bị nhốt chết?
Lục Ly thì thào, lấy thực lực Yêu tộc này, chí ít có thể sống trăm vạn năm, dù bị nhốt trong đây mấy vạn năm cũng không đến nỗi chết được? Chẳng lẽ là nó tiến vào đây lúc thọ nguyên sắp hết? Hoặc là nơi này còn tồn tại nguy hiểm nào khác?
Lục Ly dừng lại ở chỗ hài cốt chừng một canh giờ, quan sát rất lâu mà vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào. Hắn nghĩ nghĩ sau đó tiếp tục bôn tẩu về phía trước, mới đi thêm được chừng một nén hương, hắn đột nhiên ngừng lại, vỗ đầu nói:
- Không đúng ...
Hắn nhớ về một chi tiết, hình như hướng xếp đặt của bộ hài cốt kia có vấn đề. Hài cốt được xếp theo hình chữ đại, phần mặt hướng xuống, nếu Yêu tộc kia chết là do thọ nguyên hao hết, vậy không thể nào lại có tư thế đó được. Nếu Yêu tộc kia bị đánh giết, vậy loại tư thế đó cũng quá quỷ dị. Chẳng lẽ là bị người từ trên xuống lao xuống chém chết? Nhưng mà trên thân hài cốt Yêu tộc kia không thấy có bất kỳ vết thương nào, khả năng bị đánh chết tựa hồ cũng không lớn.