Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2441 - Chương 2428: Nhi Đồng Nhược Trí

Bất Diệt Long Đế Chương 2428: Nhi đồng nhược trí

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thần miếu sau lưng chợt sáng bừng quang mang, bắt đầu chuyển động vòng quanh Lục Ly, Lục Ly cảm giác được nhưng vẫn thờ ơ. Hắn không muốn chơi với Khí Linh trong thần miếu nữa, Khí Linh này chắc là cảm thấy chán, vậy nên mới chủ động đến trêu chọc hắn

Hắn đâu có nhàn đến mức đi chơi trò chơi nhược trí như khi nãy với Khí Linh, thế là vẫn không mở mắt, tiếp tục ngồi xếp bằng. Thần miếu bay quanh Lục Ly hai vòng, thấy Lục Ly không có động tĩnh, bèn chủ động bay tới, nhưng khi đến cách Lục Ly chừng một dặm lại cấp tốc rụt ngược trở về.

- Hừ!

Lục Ly lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không mắc mưu. Khí Linh này muốn đùa khỉ với hắn chắc, hắn đâu có ngu, cứ không để ý, nó cũng đâu thể điều khiển thần miếu đến đụng hắn được?

Hưu!

Nghĩ cái gì tới cái đó, thần miếu đột nhiên tăng tốc, đồng thời kịch liệt biến lớn, hóa thành phương viên mười trượng, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả Lục Ly khi trước lao thẳng đến.

Lúc này Lục Ly đột nhiên mở mắt, chẳng qua hắn vẫn không có bất kỳ cử động nào, cứ thế ngồi xếp bằng bất động, nhục thân hắn rất cường đại, hắn không tin tòa thần miếu này có thể đâm chết hắn.

Ầm!

Một đạo cự lực truyền đến, cả người Lục Ly bị nện bay, chẳng qua lực lượng tuy rất lớn, nhục thân Lục Ly lại cường hoành đến đáng sợ, không bị chút thương tích nào, chỉ khiến hắn hơi có chút tức ngực thôi.

Bị nện bay, Lục Ly lại không hề có vẻ gì là tức giận, chỉ lồm cồm bò bậy từ dưới đất, tiếp tục khoanh chân ngồi xếp bằng. Hắn biết, Khí Linh trong tòa thần miếu này quá nhàm chán, thế nên mới muốn tìm người chơi đùa. Lục Ly càng phản ứng nó, nó liền càng vui vẻ, càng hưng phấn, chỉ có hoàn toàn mặc kệ không quản, rất nhanh nó mới sẽ mất đi vui thú, tự mình bay mất.

Hưu!

Thần miếu lần nữa nện tới, Lục Ly vẫn không tránh né, mặc cho thần miếu va chạm, hắn cũng lười đi tấn công hay là nghĩ cách luyện hóa thần miếu. Huyết Linh Nhi không dám tiến vào trong thần miếu, Long hồn hắn không điều động được, biết làm sao để đi trấn áp Khí Linh thần miếu đây? Lại nói Huyết Linh Nhi bảo Khí Linh thần miếu có thể khống hỏa, nếu tiến vào nhục thể hắn, ai biết hắn có bị hỏa diễm đốt trụi hay không?

Bởi thế hắn dứt khoát không để ý, thần miếu lần nữa đụng bay, hắn phủi phủi bụi bặm trên áo quần áo, lồm cồm bò lên, tiếp tục ngồi xếp bằng, mặc kệ không quản.

Hưu!

Thần miếu đột nhiên bay lên cao không, ở giữa trời, nó không ngừng biến lớn, càng lúc càng lớn, hóa thành phương viên khoảng mười dặm.

- Ách?

Trong đầu Lục Ly đột nhiên toát ra một ý niệm, chẳng lẽ Yêu tộc kia là bị thần miếu nện chết? Chứ không sao lại cắm mặt xuống đất.

Hưu!

Thần miếu lấy một tốc độ cực kỳ khủng khiếp nện xuống Lục Ly, từ trên thần miếu, hắc quang lấp lánh, dị thú du tẩu, khí tức cổ phác hạo nhiên tràn ngập, bên trong còn truyền đến một cỗ khí tức dày nặng. Lúc này thần miếu cảm giác không còn là một tòa miếu, mà là một tòa Thần Sơn cự đại.

Trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảnh, chỉ là không quá mãnh liệt. Hắn nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn ngồi im không động, hắn không tin tòa thần miếu này có thể đè chết hắn.

Oanh!

Thần miếu trùng trùng nghiền ép xuống, Lục Ly cảm thấy như bị một tòa sơn mạch cự đại trấn áp, cả người dán lên mặt đất. Mặt đất theo đó run lên, yết hầu Lục Ly tuôn ra vị ngòn ngọt, một ngụm máu tươi thiếu chút phun ra. Chẳng qua hắn cố nén không phun, trừ nội tạng bị chấn động ra, thân thể ngược lại không chịu thương tổn quá lớn, không đoạn xương cốt nào đứt gãy cả.

Hưu!

Thần miếu bay lên, lơ lửng cách đỉnh đầu Lục Ly chừng trăm mét, sau đó cấp tốc thu nhỏ. Lục Ly bò dậy, sắc mặt hờ hững ngồi xếp bằng, tiếp tục mặc kệ thần miếu.

Ông!

Thần miếu đột nhiên rung động, một đạo không gian ba động khuếch tán xuống, Lục Ly cảm ứng một phen, khẽ nhíu mày, hắn thực sự không hiểu thần miếu làm vậy nhằm mục đích gì? Thứ này đang muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn ư?

- Không đúng, hình như đây một loại phương thức truyền tin đặc thù.

Lục Ly hồi thần lại, hắn trầm ngâm một lát. Thiên Tà Châu lóe lên quang mang, Huyết Tiên Đằng chui ra, cảm ứng ba động một phen, rất nhanh liền truyền âm nói cho Lục Ly:

- Chủ nhân, Khí Linh kia truyền lời, nói chỉ cần ngươi chơi đùa với nó, nó sẽ nói cho ngươi biết làm sao để đi ra huyễn cảnh này.

- Ách?

Ba đạo gân xanh lộ rõ trên trán Lục Ly, Khí Linh trong thần miếu này điên rồi, cứ như là đứa trẻ thiểu năng vậy.

Chẳng qua, Khí Linh đã truyền lời, vậy chẳng phải bằng với đã có cơ hội dụ lừa nó?

Lục Ly phát hiện đây là cơ hội. Một Khí Linh ngây người mấy chục vạn năm, thậm chí là càng lâu hơn trong Cổ Ma tử địa. Trong năm tháng dài dằng dặc đó, nó là tồn tại bất tử, nếu không có linh trí thì còn đỡ. Đằng này, có linh trí lại bị nhốt trong thần miếu, đối với nó mà nói thì đây chính là dày vò, bởi thế nó mới chơi trò thiểu năng với mình lâu đến vậy.

Lục Ly không lập tức để Huyết Linh Nhi truyền tin trở về, mà đứng im trầm ngâm, mãi tận hai nén hương sau, Lục Ly mới truyền âm nói cho Huyết Linh Nhi:

- Ngươi bảo với nó, chơi cũng được, nhưng không chỉ giúp ta phá giải huyễn cảnh, còn phải giúp ta đi tìm hai tòa Thần Sơn còn lại!

Lục Ly không mạo muội nói ra mục đích chính, làm vậy sẽ chỉ hù sợ Khí Linh. Khí Linh kia một mực ở lại trong đây, chưa từng đi ra, điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ chủ nhân thần miếu trước kia đã hạ tử lệnh cho nó, chế định ra một ít quy tắc, bằng không thần miếu sớm đã bay loạn tứ xứ, thậm chí là thoát ra Cổ Ma tử địa. Một Khí Linh có linh trí, không khả năng một mực ở lại cái nơi chán chết thế này.

Ông!

Huyết Linh Nhi khẽ rung, chấn cho không gian truyền đi từng hồi ba động yếu ớt ba, đây là phương thức truyền tin đặc thù của Mị Linh, cũng may có Huyết Linh Nhi ở đây, nếu không Lục Ly không cách nào giao lưu được với Khí Linh trong thần miếu.

Khí Linh đáp lại rất nhanh, nó trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Lục Ly, Huyết Linh Nhi truyền âm nói:

- Khí Linh nói không được, nó chỉ có thể hỗ trợ phá giải huyễn cảnh, chuyện còn lại thì miễn bàn.

Bình Luận (0)
Comment