Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ha ha!
Bị cự tuyệt song Lục Ly không hề ảo não, hắn nói cho Huyết Linh Nhi:
- Ngươi hỏi xem nó có muốn thôn phệ thần tài không? Thần tài có thể khiến nó mạnh lên. Ta không thiếu thần tài. Nếu nó nguyện ý dẫn chúng ta đi tìm Thần Sơn, ta có thể cho nó rất nhiều thần tài.
Huyết Linh Nhi có thể thôn phệ thần tài để tiến hóa, theo lẽ thường mà nói Khí Linh cũng có thể thôn phệ thần tài. Mặc dù không biết tiến hóa được hay không, nhưng Khí Linh thường niên bị phong ấn trong thần miếu, khẳng định nhàm chán vô cùng, thôn phệ chút thần tài có lẽ sẽ khiến nó càng thêm vui vẻ.
Huyết Linh Nhi đưa tin, rất nhanh Khí Linh liền đáp lại, chẳng qua câu trả lời lại khiến Lục Ly câm nín. Khí Linh lần nữa cự tuyệt, xem ra nó rất để ý quy tắc trong Cổ Ma tử địa, không dám làm gì vi phạm.
Lục Ly vẫn không gấp, để Huyết Linh Nhi hỏi dò xem nó cần gì mới có thể giúp hắn đi tìm Thần Sơn. Chỉ cần yêu cầu hợp lý, hắn đều sẽ tận lực thỏa mãn, nếu không liền không chơi.
Lần này Khí Linh trầm mặc, qua mãi ba nén hương sau mới truyền tin tới, chỉ là nội dung truyền tin lại khiến Lục Ly lần nữa câm nín. Nó nói chỉ cần Lục Ly có thể trong vòng ba ngày nghĩ ra cách đụng chạm được thần miếu, vô luận Lục Ly làm bằng cách nào, nó đều sẽ đáp ứng mang Lục Ly đi tìm Thần Sơn.
Nói cho cùng, Khí Linh này vẫn muốn Lục Ly chơi trò thiểu năng kia.
- Được thôi!
Lục Ly để Huyết Linh Nhi truyền tin đi qua, nói đáp ứng yêu cầu của nó. Truyền tin xong, Khí Linh tức thì khoan khoái, lập tức điều khiển thần miếu bay loạn khắp trời, quay vòng quanh Lục Ly, thỉnh thoảng còn vạch ra đủ loại đường cong kỳ dị, Lục Ly nhìn mà trên trán không nhịn được gồ lên gân xanh.
Hưu!
Lục Ly tung người bay vụt lên, lấy tốc độ cực đại truy tung thần miếu, đáng tiếc tốc độ thần miếu quá nhanh, Lục Ly căn bản không đuổi kịp.
Xông trái, rẽ phải, nhảy lên, vút đập, nghịch chuyển, vòng quanh...
Hành tung Lục Ly phiêu hốt bất định, không ngừng đuổi theo thần miếu. Chỉ là thần miếu phản ứng quá nhanh, tốc độ vượt trội hắn nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, đừng nói ba ngày, dù có cho Lục Ly ba trăm năm đều không áp sát được gần thần miếu.
Lục Ly vẫn không dừng lại mà tiếp tục truy đuổi thần miếu, hơn nữa còn giở ra đủ trò để đuổi. Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, thế này đừng hòng chạm được, nhưng hắn vẫn không ngừng.
Bởi vì, lúc này hắn chỉ đang bồi Khí Linh chơi đùa thôi.
Không bồi cùng “đứa con nít thiểu năng” này, không để nó chơi sướng khoái thì làm sao rút ngắn quan hệ được? Chỉ có để nó vui vẻ, chuyện sau đó mới dễ làm, mới càng dễ lừa.
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly còn thử bố trí mấy đại trận, hắn biết những đại trận này không nhốt được thần miếu, hắn chỉ muốn để Khí Linh trong thần miếu cảm thấy chơi vui, kích thích mà thôi.
Hắn còn dùng cả phân thân, biến ra mấy trăm Lục Ly, từ bốn phương tám hướng đuổi theo thần miếu, chẳng qua Khí Linh có thể nhẹ nhàng đoán được đâu là chân thân Lục Ly, căn bản không hề bị ảnh hưởng.
Hai ngày rưỡi!
Hai ngày rưỡi qua, Lục Ly một bên bồi cùng Khí Linh chơi đùa, một bên nghĩ cách trong đầu, hắn đã có chút ý tưởng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên ủ rũ cúi đầu xuống, ngồi xếp bằng trên mặt đất không đuổi nữa.
Hưu!
Rất nhanh thần miếu bay vụt tới, rung động, phát ra một đạo gợn sóng, Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Chủ nhân, Khí Linh hỏi sao ngươi không đuổi?
- Không chơi nữa, chán rồi!
Lục Ly phất tay truyền âm nói:
- Ngươi nói cho nó biết, ta không bồi nó chơi nữa, tốc độ ta quá chậm, căn bản đuổi không kịp. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc.
Nói xong Lục Ly ngã đầu liền ngủ, Khí Linh trên không trung không ngừng truyền tin, ý tứ muốn Lục Ly tiếp tục chơi cùng, Lục Ly lại không quan tâm. Truyền tin mấy lần, Huyết Linh Nhi làm theo Lục Ly phân phó, một mực không có phản ứng, Khí Linh kia tựa hồ khá là tức giận, nó điều khiển thần miếu hung hăng đánh tới Lục Ly.
- Ha ha ha!
Đúng lúc này, Lục Ly đột nhiên mở mắt, tung người bay vụt lên, vung chưởng vỗ trúng thần miếu, cười to nói:
- Ta đụng được thần miếu, ta thắng.
Lục Ly để Huyết Linh Nhi truyền tin, Khí Linh điều khiển thần miếu bay lên giữa trời, rất nhanh liền truyền tin đi xuống, nói đây là nó chủ động khống chế thần miếu bay xuống, không tính là Lục Ly thắng, còn nói Lục Ly giở trò bịp bợm.
- Lúc trước chúng ta ước định trong ba ngày đụng chạm thần miếu, mặc kệ ta dùng cách gì, giờ còn chưa tới ba ngày, ta đã chạm được thần miếu. Bởi thế ta thắng ván cược này. Huyết Linh Nhi, ngươi nói cho nó biết, nếu nó làm trái ước định, ta liền khinh thường nó, coi nó là Mị Linh cấp thấp!
- Khinh thường? Thế có hữu dụng không?
Huyết Linh Nhi kinh nghi truyền âm hỏi lại, Lục Ly khoát tay bảo nó cứ truyền tin. Khí Linh trên không trung tức thì nổi giận, không ngừng bay tới bay lui.
Lục Ly thấy kế sách hữu hiệu, vội vàng truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
- Ngươi nói cho nó biết, nếu không thủ ước thì cút đi, ta không muốn tiếp tục gặp loại Mị Linh cấp thấp như nó!
Huyết Linh Nhi truyền tin, thần miếu rung động, bay hai vòng quanh Lục Ly, sau đó phá không mà đi, tan biến ở phương xa.
- Đi thật?
Lục Ly chớp chớp mắt, đợi một nén hương, thấy thần miếu còn chưa trở lại, hắn không khỏi tròn mắt. Không lẽ Mị Linh này vô nguyên tắc đến thế?
Lại đợi ba nén hương, thần miếu vẫn chưa trở lại, lần này đến lượt Lục Ly phát hoảng. Hắn đảo quanh vòng, chờ tiếp nửa canh giờ, hắn đứng ngồi không yên, vội bay đi tìm kiếm thần miếu.
Bay chừng trăm dặm, đằng sau vang lên tiếng xé gió, thần miếu bất ngờ đuổi theo từ phía sau, lượn vòng trên đỉnh đầu hắn, sau đó truyền tới một tin tức.
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Chủ nhân, Khí Linh nói ngươi lừa nó một lần, nó cũng lừa ngươi một lần. Nó nói nó không phải Mị Linh cấp thấp, nó đáp ứng giúp ngươi phá giải huyễn cảnh, dẫn ngươi đi tìm Thần Sơn.
…
Lục Ly tròn mắt, trong lòng lại như trút được gánh nặng. Phá giải huyễn cảnh, tìm được hai tòa Thần Sơn, mục đích chuyến này của hắn xem như đã thành.