Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Còn về có thể lừa gạt “đứa con nít thiểu năng” trong thần miếu hay không, vậy phải xem tạo hóa, Khí Linh này rất xem trọng quy củ, muốn gạt nó theo mình, độ khó xem ra rất lớn.
Chẳng qua nếu là “con nít thiểu năng”, vậy không phải là không có hi vọng. Không chừng khống chế được Khí Linh này, toàn bộ Cổ Ma tử địa đều sẽ nằm trong tay hắn.
Gần đây Lăng Thanh Diễn rất lo âu, bôn tẩu nhiều ngày trong huyễn cảnh, lại không chỉ không tìm được bất kỳ manh mối phá trận nào, mà còn cảm thấy mình một mực đang đi vòng quanh.
Tuy nàng đã làm một ít bố trí, kiểm chứng xem có phải mình đang đi vòng quanh không, mấy ngày qua mặc dù không hề cảm ứng được những bố trí kia, nhưng nàng vẫn cảm thấy đang một mực xoay vòng quanh một chỗ.
Thậm chí, nàng có cảm giác, thực ra thân thể đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ linh hồn là cảm thấy đang hành tẩu. Nói cách khác huyễn cảnh trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn nàng, khiến nàng hình thành ảo giác.
Đấy còn chưa tính là gì, then chốt nhất là đột nhiên tách ra với Lục Ly, điểm này khiến nàng vô cùng sốt ruột.
Ngày đó nàng rõ ràng đang đi theo Lục Ly, nhưng bỗng đột nhiên Lục Ly biến mất ngay trước mắt. Mấy ngày qua nàng một mực tìm kiếm, lại không thu được bất kỳ manh mối nào. Vậy nên trong lòng nàng đang hoài nghi, liệu có phải Lục Ly bị cấm chế cường đại truyền tống? Hoặc là bị người thủ hộ Cổ Ma tử địa bắt đi? Hoặc có thể đã xảy ra chuyện nào đó?
Bất kỳ nữ nhân nào, vô luận ngoài mặt kiên cường đến đâu, trong lòng cũng sẽ có lúc yếu đuối. Quan tâm sẽ loạn, nàng lo lắng Lục Ly xảy ra chuyện, bởi thế mấy ngày nay nghĩ ngợi lung tung, tâm lực càng thêm mệt mỏi.
Ông!
Ngay hôm nay, mặt đất đột nhiên khẽ chấn động, lúc Lăng Thanh Diễn tưởng là xuất hiện ảo giác, sương trắng bốn phía bất ngờ dần dần tán đi, cảnh tượng xung quanh theo đó bắt đầu đại biến.
- Ách?
Lăng Thanh Diễn phát hiện thần niệm đã không còn bị hạn chế, vội vàng thăm dò bốn phía, chẳng mấy chốc nàng thấy được thứ mình bố trí cách đó không xa, còn phát hiện cả cấm chế Lục Ly bố trí khi trước.
- Hài cốt?
Rất nhanh nàng lại thấy được một bộ hài cốt cực lớn, chính là bộ hài cốt Lục Ly gặp phải trước đó, nó cách nàng chỉ chừng mấy trăm dặm.
- Huyễn cảnh nơi này quá lợi hại!
Lăng Thanh Diễn ngấm ngầm cảm khái, huyễn cảnh nơi này có thể ảnh hưởng đến linh hồn võ giả. Nói cách khác, huyễn cảnh có thể trực tiếp hình thành huyễn tượng trong linh hồn, những thứ ngươi nhìn thấy được, cảm giác được, không chừng đều là giả tượng…
- Sao huyễn trận lại bị phá? Là Lục Ly phá trận?
Lăng Thanh Diễn hơi có chút hớn hở và mong đợi, đúng lúc này nơi xa truyền đến tiếng xé gió, tiếp đó một tòa thần miếu cấp tốc bay tới, chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Hưu!
Phía sau thần miếu, một bóng người bay vút đến, Lăng Thanh Diễn thấy được người kia, thân thể khẽ run lên. Chẳng qua nàng không dám loạn động, sợ thứ nhìn thấy lúc này cũng là giả tượng.
- Yến Vương điện hạ của ta, ngươi sao thế?
Lục Ly bay vụt đến, đứng ở trước mặt Lăng Thanh Diễn, kẻ sau lại có chút ngập ngừng, đưa tay sờ soạng lên mặt Lục Ly. Đợi sờ đến mặt Lục Ly, xác định là thật, nàng mới đại hỉ nhào vào trong ngực hắn.
- Hắc hắc!
Lục Ly ôm Lăng Thanh Diễn vào trong ngực, trấn an một lúc sau đó mới nói:
- Đi, đi, trước đi tìm Thần Sơn, thời gian cấp bách, trên đường ta lại giải thích với ngươi sau.
Tiếp đó Lục Ly truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
- Để thần miếu mang bọn ta đi tìm Thần Sơn!
Thần miếu phá không đi ở phía trước, Lăng Thanh Diễn một bên cùng theo Lục Ly, một bên bắt lấy tay hắn dò hỏi:
- Lục Ly, sao ngươi phá được ảo cảnh? Tòa thần miếu này là thế nào?
- Ta không phá trận, là tòa thần miếu này phá trận!
Lục Ly cười hắc hắc, nhìn thần miếu một cái rồi nói:
- Trong thần miếu có Khí Linh, nó như một đứa trẻ thiểu năng, ta đánh cược với nó, thắng rồi nó sẽ giúp ta phá trận, mang ta đi tìm Thần Sơn.
- Hả?
Nét mặt Lăng Thanh Diễn hiện đầy vẻ kinh ngạc, cảm giác như là đang nghe chuyện cười, nếu không phải Lục Ly thần sắc nghiêm túc, Lăng Thanh Diễn còn tưởng hắn đang đùa mình. Lục Ly kiên nhẫn giải thích một phen với Lăng Thanh Diễn, sau cùng Lăng Thanh Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, thấy thần miếu một mực đi trước dẫn đường mới miễn cưỡng tin tưởng.
Lăng Thanh Diễn ngước mắt nhìn về phía thần miếu, ánh mắt lấp lánh tinh mang nói:
- Lục Ly, tòa thần miếu này hẳn là một kiện chí bảo, theo như ghi chép của Yến Vương Phủ chúng ta, tòa thần miếu này tồn tại trăm vạn năm, rất nhiều người từng muốn nắm xuống, nhưng sau cùng đều không thành công. Vô số tiền bối cùng đưa ra kết luận, rất có thể tòa thần miếu này chính là một kiện Hồng Linh Thiên Bảo, có thể là chí bảo Yêu Đế kiến tạo Cổ Ma tử địa mang về từ Nhị trọng thiên!
- Ta cũng biết đó là chí bảo!
Lục Ly nhún vai, đành chịu nói:
- Chẳng qua vừa nãy ta cũng đã nói với ngươi rồi, Khí Linh này là một đứa trẻ thiểu năng, rất cứng nhắc, không dễ lừa. Không nắm xuống Khí Linh, muốn dựa vào thủ đoạn khác để nắm xuống thần miếu gần như là điều không thể, quay đầu để ta thử lại lần nữa xem sao.
Hai người cùng theo thần miếu tiến tới, khiến hai người kinh ngạc chính là, mới đi về phía trước ngàn dặm, hai người đã bất ngờ đi ra khỏi khu vực sương trắng bao phủ, phía trước xuất hiện một hồ bạc.
Nói cách khác, huyễn cảnh vừa rồi thực ra không lớn, trước kia hai người một mực vòng quanh ở trong đó. Lục Ly và Lăng Thanh Diễn nhìn nhau một cái, trong lòng đều không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.
- Hồ này đẹp thật!
Rất nhanh, Lăng Thanh Diễn liền bị hồ bạc trước mặt hấp dẫn, hồ nước trong veo, nhìn như một chiếc gương khổng lồ, phản chiếu toàn bộ cảnh sắc xung quanh.
- Thiên Không Chi Kính!
Ngay cả Lục Ly cũng nhịn không được cảm khái, hồ này quá trong quá đẹp. Lúc này, tòa thần miếu kia chợt khẽ lay động, truyền tới một đạo ý niệm, Huyết Linh Nhi cảm ứng một phen, sau đó truyền âm nói cho Lục Ly:
- Thần miếu nói hồ này có một ít đạo vận tự nhiên, chẳng qua nếu trong vòng một canh giờ mà không cảm ngộ được, vậy thì vĩnh viễn sẽ không cảm ngộ được.