Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hả?
Lục Ly nhíu mày, vội vàng nói với Lăng Thanh Diễn:
- Thanh Diễn, nhanh cảm ứng thử xem, trong hồ này có đạo vận, chúng ta chỉ có một canh giờ, thời cơ không thể mất!
Dứt lời, Lục Ly mặc kệ Lăng Thanh Diễn, tập trung tinh thần đi quan sát hồ này. Lăng Thanh Diễn tuy không biết tại sao Lục Ly biết được, nhưng đối với hắn nàng trước nay luôn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, lập tức cũng quét quanh bốn phía, tìm kiếm thiên vận đạo ngấn trong hồ.
Lúc này thần miếu đã ngừng di động, lơ lửng ở gần đó, nó tồn tại trăm vạn năm trong Cổ Ma tử địa, nhưng khu vực hạch tâm này không phải là nơi thường xuyên có người đi vào. Bởi thế Lục Ly và Lăng Thanh Diễn đi đến, khiến nó không đến mức nhàm chán như trước.
Lục Ly nhìn quanh mặt hồ, lại quan sát ven hồ, rồi nhìn đáy hồ một phen, thần niệm đảo qua mấy lượt, nhưng mãi vẫn không phát hiện có thứ nào khiến linh hồn hắn nảy sinh xung động.
Dưới tình huống bình thường nếu có thiên vận đạo ngấn, nhìn vài lần liền sẽ có xung động, nhưng hắn quét tới quét lui trong hồ, lại không nơi nào khiến hắn xung động cả.
- A...
Lăng Thanh Diễn ở bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô, trên gương mặt xinh đẹp chớp qua một tia hưng phấn. Mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm một nơi dưới đáy hồ, vẻ mặt càng lúc càng kích động, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất bắt đầu tham ngộ.
- Không sai!
Lục Ly khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười, không ngờ Lăng Thanh Diễn lại đã bắt giữ được thiên vận, nhìn biểu tình nàng hưng phấn như thế, chắc là đã có đột phá rất lớn.
Lục Ly cũng theo Lăng Thanh Diễn nhìn về hướng vừa rồi, nhưng nhìn nửa canh giờ vẫn chẳng cảm ứng được gì. Hắn không ảo não, cảm ngộ thiên vận phải xem vận khí và cơ duyên, nếu không có vận đạo, cưỡng cầu cũng vô dụng.
Một canh giờ sau, Lục Ly dứt khoát từ bỏ, hắn không tận lực đi cảm ứng tình hình bốn phía nữa mà trầm tĩnh lại, đi lãnh hội vẻ mỹ lệ và tinh khiết của hồ này.
- Hệt như một chiếc gương, nếu có người bay đến trên hồ, chắc sẽ xuất hiện đảo ảnh rõ ràng!
Lục Ly có chút cảm khái, hắn không mạo muội bay lên trên hồ, hồ này quá an tĩnh quá mỹ lệ, khiến người không nỡ đi đánh vỡ vẻ yên tĩnh đó.
- Tĩnh!
Lúc này trong lòng Lục Ly đột nhiên tĩnh lặng dị thường, cảm giác toàn bộ thế giới đều như chợt an tĩnh. Hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, cứ thế trực tiếp tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh.
- Ồ...
Rất nhanh Lục Ly liền hồi thần, sau đó trong lòng đại hỉ, hắn ẩn ẩn bắt giữ được thứ gì. Nếu có thể bắt lấy được thứ này, có lẽ trạng thái Huyền Linh chi cảnh của hắn có thể tiến hóa thêm lần nữa.
Trước đó Lục Ly từng cảm ngộ được một loại trạng thái kỳ diệu, gọi là cảnh giới Không Linh, đến sau tiến hóa, biến thành Huyền Linh chi cảnh.
Hiện tại Lục Ly bị phiến hồ bạc tĩnh lặng này xúc động, hắn mặc kệ giới hạn thời gian chỉ một canh giờ, lập tức ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, đi nắm giữ tia xung động vừa rồi.
Đừng thấy Huyền Linh chi cảnh chỉ là một loại trạng thái phụ trợ tu luyện, thực ra nó có trợ giúp rất lớn đối với Lục Ly. Ở trong loại trạng thái này, tốc độ cảm ngộ pháp tắc chân ý hơn gấp mấy lần bình thường, nhiều khi một số vấn đều phức tạp có thể được nghĩ thông suốt chỉ trong thoáng chốc.
Một người ở trong hoàn cảnh tuyệt đối an tĩnh với trong hoàn cảnh ồn ào, tốc độ lĩnh hội tuyệt đối chênh lệch như trời với đất. Nếu trạng thái Huyền Linh chi cảnh còn có thể lần nữa tiến hóa, sau này tốc độ lĩnh hội pháp tắc chân ý của Lục Ly khẳng định còn sẽ tăng lên.
Thời gian tu luyện luôn trôi rất nhanh, Lục Ly và Lăng Thanh Diễn đều quên cả thời gian, thẳng đến một ngày sau thần miếu rung động mới kinh tỉnh hai người.
Lục Ly và Lăng Thanh Diễn nhìn thần miếu một cái, sau đó lại quay sang nhìn nhau, thần sắc cả hai đều lộ vẻ tiếc nuối. Nếu để cho hai người tiếp tục tham ngộ, bọn họ tuyệt đối sẽ có thu hoạch cực lớn, đáng tiếc đều bị thần miếu cắt đứt.
Chẳng qua lần này hai người đều đã ẩn ẩn nhập môn, đến sau chỉ cần tiêu tốn thời gian tiếp tục tham ngộ, nhất định cũng sẽ có thu hoạch. Tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên:
- Chủ nhân, Khí Linh bảo chúng ta lập tức rời đi, nếu không Hoang thú trong hồ sẽ đi ra, trong hồ này có hai mươi con Hoang thú cấp Vương.
- Hả?!
Nét mặt Lục Ly khẽ biến, hắn không quá e sợ Hoang thú cấp Vương, nhưng nếu đồng thời xuất hiện hai mươi con, vậy thì phiền phức to. Quan trọng hơn, nơi này là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa, một khi khai chiến, xúc động cấm chế bên trong thì dễ xảy ra chuyện lớn lắm.
- Đi!
Lục Ly không định khai chiến với Hoang thú cấp Vương, lập tức cùng Lăng Thanh Diễn đi theo thần miếu lần theo lao về nơi xa. Phía tây cách vạn dặm có một ngọn núi cao, thần miếu bay lên núi, trên núi lần nữa rung động, truyền tới một tin tức, dặn Lục Ly và Lăng Thanh Diễn tuyệt đối không được bay qua mà nhất định phải leo lên rồi vượt qua, bằng không sẽ xúc động cấm chế, dẫn động Hoang thú dưới đáy hồ đi ra.
- Được rồi!
Lục Ly dặn dò Lăng Thanh Diễn một tiếng, hai người đi bộ lên núi, lấy chiến lực hai người, vượt qua ngọn núi này không phải là điều gì khó khăn. Sau khi vượt qua núi cao, mắt Lục Ly lập tức sáng rực lên. Trước mặt xuất hiện sương trắng nồng đậm, trong sương trắng hai ngọn núi như ẩn như hiện, không phải hai tòa Thần Sơn còn lại thì là gì?
Thần miếu truyền tin, xác nhận hai tòa Thần Sơn này chính là thứ Lục Ly muốn tìm. Chẳng qua nó còn truyền tới thêm một tin tức, nói phụ cận Thần Sơn có cấm chế cường đại, muốn tới gần Thần Sơn, nhất định phải dựa vào Lục Ly tự thân tìm tòi phá trận, nó không thể giúp được bất cứ chuyện gì.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, để Huyết Linh Nhi truyền lời đi qua, nói chỉ cần Khí Linh giúp hắn tới gần Thần Sơn, hắn có thể đáp ứng một yêu cầu của Khí Linh.
Lần này Khí Linh cự tuyệt vô cùng dứt khoát, nó nói giúp Lục Ly nhiều vậy rồi, đã tính là vi phạm quy tắc, giờ tuyệt đối không thể giúp thêm.
- Hắc hắc!