Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông!
Thần miếu lay động, truyền tới một câu, khiến Lục Ly tức giận thiếu chút thổ huyết. Khí Linh nói nó đi điều động Hoang thú cấp Vương, vậy liền vi phạm quy tắc, nó không thể làm như vậy.
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật sâu, để Huyết Linh Nhi truyền lời nói:
- Cường giả bên ngoài không phải đến từ Thần Giới, mà đến từ một thế giới khác. Bọn hắn muốn vào đây để mang đi thi thể Yêu Đế. Nếu đã không cùng một thế giới, vậy liền không cần áp dụng quy củ Yêu Đế đưa ra. Không muốn thi thể Yêu Đế bị mang đi thì mau nghĩ cách đi ngăn trở những người kia!
Nghe xong lời này, Khí Linh ngập ngừng, đảo quanh vài vòng giữa không trung, cuối cùng vẫn bay mất. Còn về có đi triệu tập hai mươi con Hoang thú cấp Vương kia không, Lục Ly không biết được.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất không ngừng rung động, bọn Lê thúc Diêm Chân hẳn đang không ngừng công kích Ám Hắc sâm lâm, rõ ràng là định san Ám Hắc sâm lâm thành bình địa.
Nương theo mặt đất ba động, sắc mặt Lục Ly càng lúc càng ngưng trọng, không gian Cổ Ma tử địa đã trở nên cực kỳ không ổn định, nơi này giờ không cách nào Phi Độ Hư Không được nữa.
Nếu để cho đám người kia tới gần mà hắn vẫn chưa thể thu phục hai tòa Thần Sơn, hoặc là thu phục Thần Sơn nhưng không có tác dụng quá lớn, lúc ấy sẽ là giờ chết của hắn và Lăng Thanh Diễn.
Bên phía Ám Hắc sâm lâm, Lê thúc chính đang dẫn theo chúng nhân cuồng bạo xông vào.
Lê thúc và Diêm Chân không quá hiểu phá trận, nhưng rốt cuộc bọn hắn đều đi xuống từ vị diện cao cấp hơn, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, bọn hắn hiểu được cách đơn giản nhất để phá trận, tỉ như lấy lực phá trận!
Bất luận pháp trận nào, một khi lực lượng đạt tới điểm giới hạn mà nó có thể tiếp nhận thì đều nhẹ nhàng phá mở được cả. Mặc kệ pháp trận phức tạp huyền diệu đến đâu, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Pháp trận Ám Hắc sâm lâm rất lợi hại, mỗi cây đều là một tiểu pháp trận, tất cả cây cấu thành một đại pháp trận. Đồng thời trong pháp trận có một pháp trận phân tán lực rất huyền diệu, tấn công cây, lực lượng sẽ lập tức tán rải ra, để tất cả cây cùng lúc hứng chịu.
Lục Ly từng dùng Sát Đế Quỷ Trảm tấn công qua, nhưng không cách nào chém được bất cứ cây nào. Nhưng lúc này Lê Thúc lại có thể nhẹ nhàng đánh nát từng cây một, không phải lực công kích của Lê thúc mạnh hơn Lục Ly quá nhiều, mà là công kích của Lê Thúc tương đối đặc thù.
Mỗi lần côn sắt màu ám kim trong tay hắn mang theo tiếng gió vù vù nện xuống, lại không thấy gậy bổ lên thân cây, mà là đầu côn nhọn nện trên cành. Lúc nện lên, toàn bộ lực lượng giải phóng ra, tràn vào bên trong cây khô, đồng thời nổ tung trong đó. Nháy mắt sinh ra lực lượng khủng bố, khiến cấm chế trong đại thụ căn bản không kịp truyền lực lượng ra ngoài, trực tiếp bị hủy đi.
Nếu Lục Ly nhìn thấy công kích của Lê thúc, khẳng định sẽ cảm thấy rất quen mắt.
Bởi vì năm đó hắn từng tham ngộ một loại công kích tương tự khi lĩnh hội Bôn Lôi Kiếm Pháp ở nhân gian, đến sau dung hợp thành Toái Hồn bí thuật, cũng có hiệu quả tương tự như công kích của Lê thúc lúc này.
Đương nhiên, đấy chẳng qua là bí thuật nhân gian cấp thấp của Lục Ly, so với sát chiêu của Lê Thúc thì một cái trên trời một cái dưới đất. Lực lượng tuyệt đối do Lê thúc bạo phát ra trong nháy mắt mạnh gấp vạn lần Toái Hồn bí thuật của Lục Ly.
Mỗi lần Lê thúc công kích lại có một cây ngã xuống, còn về rắn ở trong cây, đối với Lê Thúc mà nói thì chẳng có chút áp lực nào cả. Ngoài thân hắn hiện ra một tầng khí lưu màu xanh, những khí lưu màu xanh này tựa như từng thanh tiểu kiếm, khoái tốc phi hành bao quanh người hắn.
Một ít rắn sau khi bay tới gần, lập tức bị tiểu kiếm màu xanh giảo sát. Riêng đám rắn có thể hóa thành hư ảnh, xông vào thân thể hắn liền không thấy có động tĩnh nào nữa. Trong linh hồn Lục Ly linh hồn có Long hồn cường đại, Lê thúc này chắc cũng có Yêu Hồn cường đại thủ hộ, công kích linh hồn ở cấp bậc đám rắn hoàn toàn không tạo được áp lực với hắn.
Dễ dàng như bỡn!
Lê thúc một mình đi trước trụ vững với tất cả áp lực, cứ thế phá trận mà đi, hấp dẫn diệt sát toàn bộ tiểu xà xung quanh. Phía sau, đám người Tả Khâu Lộ an nhàn đi theo, tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Lê thúc, ai nấy đều không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.
Tả Khâu Lộ cũng thu thập qua một ít tin tức về Ám Hắc sâm lâm, nghe nói nơi này ngay cả Thần Vương U Yến chi địa đều ngại đi vào, trong lịch sử chỉ có một ít cường giả U Yến chi địa là từng tiến vào qua.
Tả Khâu Lộ lén thử công kích một phen, nhưng lấy lực công kích của hắn căn bản không cách nào hủy đi dù chỉ một cây, đồng thời cũng cảm nhận được sự khủng bố của đám rắn kia. Thấy vậy, bọn hắn càng thêm kính sợ Lê thúc, đừng thấy Lê Thúc chỉ là Thiên Thần nhị kiếp, nhưng hắn đến từ Nhị trọng thiên, là vị diện cao hơn một bậc so với Thần Giới, thủ đoạn và thần thông của Lê thúc, bọn hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Ám Hắc sâm lâm rất lớn, chẳng qua Lê thúc chỉ bằng một chiêu liền có thể hủy đi một cây, chúng nhân cứ vậy lao thẳng mà đi. Chỉ tiêu tốn chừng hơn một canh giờ, cả đám liền đã nhẹ nhàng vượt qua.
- Lê đại nhân, nơi này hẳn là khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa!
Tả Khâu Lộ áp sát lại gần, cung kính bẩm báo, đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở:
- Nghe nói trung tâm Cổ Ma tử địa có không ít nguy hiểm, trong lịch sử rất nhiều Thần Giới Chí Tôn đều tử nạn ở đây!
- Hừ!
Lê thúc khinh miệt hừ một tiếng, có chút bất mãn nói:
- Đó là Thần Giới các ngươi phế vật, đối với chúng ta mà nói, tất cả cái gọi là tử địa của Thần Giới các ngươi đều chỉ là hiểm địa hết sức bình thường!
Ý tứ của Lê thúc rất rõ ràng, bằng với nói thẳng ra là... trừ hắn và Diêm Chân, tất cả Thần Giới, bao gồm những người đang ngồi ở đây đều là rác rưởi. Bọn Tả Khâu Lộ lúng túng cười cười, lại đều không dám biểu lộ bất mãn.