Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tả Khâu Lộ còn cười bồi nói:
- Chính phải, chính phải. Đối với Lê đại nhân mà nói, cấm chế và bố trí ở đây quả thực chỉ là trò trẻ ranh, nháy mắt liền có thể phá tan.
- Đi thôi!
Lê Thúc nhìn Cửu Tinh Bàn trong tay Diêm Chân một cái, xác định Lục Ly đang ở ngay trước mặt, hắn phất tay dẫn theo chúng nhân đi tới. Phía trước là vụ hải, lúc này sương mù trong vụ hải càng thêm phần nồng nặc, rõ ràng là do thần miếu cố tình làm ra.
- Huyễn trận?
Lê Thúc và Diêm Chân đi đến trước mặt vụ hải, thần niệm thăm dò qua mấy lần, sau đó cả hai đều nhếch lên ý cười giễu cợt. Đối với bọn hắn mà nói, huyễn trận này quá dễ phá, cùng lắm thì cường hành chấn động mặt đất, hủy đi trận văn bên dưới, huyễn trận liền sẽ tan biến.
Vụ hải và Hồn Vụ Sơn nhìn có vẻ không khác gì nhau, mấy người Tả Khâu Lộ cũng không để ý, cả đám cứ thế cùng theo đi vào. Mới đầu Lê thúc không phát động công kích, định bụng quan sát thêm một phen, nếu có thể nhẹ nhàng phá vỡ, vậy thì không cần làm to chuyện làm gì.
- Ồ?
Lê thúc đi tới đi tới, đột nhiên cảm thấy có gì đó không được bình thường, bởi vì sau lưng đột nhiên không còn ai. Diêm Chân và bọn Tả Khâu Lộ đều vô thanh vô tức tan biến trong vụ hải, không thấy có bất kỳ dự triệu nào.
- Thú vị!
Lê thúc lại chẳng hề kinh hoảng, ngược lại khóe miệng nhếch lên ý cười. Trên thân Diêm Chân có thần giáp Hồng Linh Thiên Bảo, Lê Thúc không cần lo lắng cho an nguy của hắn, còn về đám người Tả Khâu Lộ. Lê thúc càng không thèm để tâm.
Côn sắt màu ám kim trong tay lấp lánh quang mang, chẳng qua hắn nghĩ nghĩ một lúc, lại không mạo muội tấn công. Bởi vì nơi này có mê trận, nếu công kích của hắn vừa khéo nện trúng trên thân bọn Tả Khâu Lộ, e là bọn hắn sẽ bị nện chết trong nháy mắt.
- Đi!
Hắn nghĩ nghĩ, khí lưu màu xanh trên người hóa thành từng thanh từng thanh tiểu kiếm bay đi khắp bốn phương tám hướng, hắn có thể cảm ứng được những tiểu kiếm này, nếu bọn Diêm Chân ở ngay phụ cận, hắn liền sẽ nhẹ nhàng nhận ra.
- Hả?
Trên mặt Lê thúc chớp qua một tia kinh nghi, bởi vì hắn khống chế mấy trăm thanh kiếm bay quanh phạm vi ngàn dặm, thế nhưng lại chẳng cảm ứng được một ai.
- Chẳng lẽ đều bị truyền tống đi?
Lê thúc nhướng mày, trường côn trong tay sáng lên, không chút ngập ngừng, trùng trùng nện tới trước mặt. Trường côn kia hóa dài mấy trăm trượng, cực kỳ thô to, mặt trên lấp lánh phù văn, khí lưu màu ám kim vờn quanh, mang theo uy thế kinh thiên, ầm ầm nện xuống mặt đất.
- A!
Một tiếng kêu thảm vang lên, tiếp đó mặt đất quanh phạm vi ngàn dặm rung động kịch liệt. Lê thúc khẽ biến sắc, thần niệm quét tới, phát hiện mặt đất trước mặt nứt ra một cái khe, bên trong khe hở có một người đã bị nện thành thịt nhão.
- Ách!
Hắn liếc nhìn mấy lượt, xác định người kia chính là cường giả Thần Giới, vừa rồi từng đi theo phía sau mình. Trong mắt hắn hiện đầy vẻ chấn kinh, bởi vì vừa rồi phi kiếm hắn bay ra, nhưng không dò xét thấy phía trước có người, thế mà giờ lại có người bị hắn nện chết.
- Huyễn trận này có vẻ khá quỷ dị!
Lê thúc thăm dò một lát, phát hiện một côn vừa rồi không tạo thành tổn hại nào đáng kể đối với huyễn trận, đồng nghĩa với bên dưới đại trận không có trận văn, pháp trận này là huyễn trận tự nhiên. Hơn nữa còn là huyễn trận tương đối cao cấp, thành công qua mặt cả hắn, khiến hắn giết lầm người nhà.
Ngao ngao!
Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên vang lên vô số tiếng thú rống, tiếng kêu rất mờ mịt, căn bản không biết bay tới từ hướng nào. Chỉ là lắng nghe thoáng qua một phen, e rằng ít nhất phải có mười mấy con cự thú.
- Bọn Tả Khâu Lộ nguy hiểm?
Lê thúc nhíu mày, hắn và Diêm Chân không sợ những Hoang thú cấp thấp này, nhưng bọn Tả Khâu Lộ sợ là khó mà trụ được.
Bọn Tả Khâu Lộ đều bị tách ra, vụ hải là huyễn trận vô cùng cao cấp, huyễn trận này có thể trực tiếp hình thành huyễn tượng bên trong linh hồn. Nói cách khác, ở một số thời điểm nào đó, thứ bọn hắn nhìn thấy được, cảm ứng được, thăm dò được có thể đều là giả. Những giả tượng này lợi hại đến mức có thể lấy giả loạn thật, khiến võ giả căn bản không phân biệt ra được.
Tỉ như một võ giả cảm thấy mình đang khoái tốc bôn tẩu, hơn nữa còn là một mực bôn tẩu về phía trước. Nhưng trên thực tế, người này lại đang một mực vòng quanh, thậm chí là quay chung quanh một phạm vi rất nhỏ ...
Mới đầu chúng nhân còn chưa chia tách quá xa, nhưng bởi huyễn trận cố ý dẫn đường, cuối cùng tất cả mọi người bị tách ra, sau đó đều vòng quanh ở một nơi ...
Ngao ngao!
Một tiếng thú rống chấn kinh chúng nhân, nhất là đám người Tả Khâu Lộ. Bởi vì theo như tiếng thú gào mà đoán, đây rất có thể là Hoang thú cấp Vương. Số lượng chí ít phải mười con trở lên, nếu chỉ là một con Hoang thú cấp Vương thì không tính là gì, nhưng nếu đồng thời đến ba, bốn con Hoang thú cấp Vương, dù là Tả Khâu Lộ đều khó mà trụ được.
Ông!
Tả Khâu Lộ lập tức lấy ra thiết cầu màu đen khi trước, thân hình lóe lên tiến vào, sau đó điều khiển thiết cầu bay thẳng về một hướng. Chẳng qua hắn nghĩ nhiều, dù đã tiến vào trong thiết cầu, song thực ra hắn vẫn không ngừng vòng quanh, căn bản không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng từ ảo cảnh.
Ngao!
Ngao!
Ngao!
Ba tiếng thú rống vang lên ngay sát bên trong, trong sương trắng nồng đậm, ba chiếc đầu lâu cự đại hiện ra. Ba chiếc đầu lâu này như ba ngọn núi, răng nhọn trong miệng rộng như là từng thanh từng thanh thần binh sắc bén, hai mắt lớn như chuông đồng không có con ngươi mà chỉ thấy một màu đen sẫm, tán phát ra hắc quang khiếp người.
Trên đầu cự thú còn có một độc giác màu đen, trên độc giác ẩn ẩn có lôi quang lấp lánh, lôi quang mang theo một loại khí tức có thể hủy diệt hết thảy.
- Lôi Thú!
Trong lòng Tả Khâu Lộ không khỏi hoảng hốt, ở Thời Không Phủ có ghi chép liên quan tới loại Hoang thú này, đây là Hoang thú cấp Vương tương đối mạnh. Lôi điện bọn chúng phóng thích ra không khác gì thiên kiếp, khủng bố dị thường. Hơn nữa răng nhọn trong miệng chúng còn có thể bắn ra, hệt như phi kiếm nhân loại, mỗi răng nhọn đều sắc bén sánh ngang Thần binh siêu phẩm.