Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Phòng ngự quá mạnh!
Lục Ly khẽ thở dài, không biết Lê thúc có Thần khí chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo hay không, nhưng khả năng phòng ngự của hắn tuyệt đối không yếu thua Diêm Chân, muốn dựa vào thủ đoạn hiện tại để giết hắn không khác gì là người si nói mộng.
Hưu!
Lục Ly khống chế Thần Sơn bay đi, vòng sang chỗ Diêm Chân, hắn muốn xem xem có thể kích thương Diêm Chân được không? Chỉ cần kích thương liền sẽ có cơ hội giết chết.
Bên kia Diêm Chân tay xách trường kiếm, không phóng thích chân ý Lôi Bạo mà dùng một loại chân ý kỳ dị khác, mỗi lần hắn nhẹ nhàng bổ lên thân Thạch Đầu Nhân, liền lại mượn lực đả lực đánh bay Thạch Đầu Nhân. Còn về đám Hoang thú kia, Diêm Chân căn bản không để vào mắt, bởi vì chúng không phá nổi Hồng Linh Thiên Bảo, không cách nào tổn thương hắn.
Xoẹt!
Lục Ly liên tục phóng thích mấy lần Sát Đế quỷ trảm, trừ đánh bay Diêm Chân ra thì thậm chí không thể khiến hắn phun dù chỉ một ngụm máu. Nét mặt Lục Ly thoáng trầm xuống, không phải hắn không đủ mạnh, mà là kẻ địch quá cường đại, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác vô lực.
- Chỉ có thể trông cậy vào Huyết Linh Nhi!
Hắn ngấm ngầm cầu nguyện, hi vọng Huyết Linh Nhi cải tiến pháp trận cấm chế thành công, bằng không hắn triệt để bó tay với hai người này.
Núi cao chỗ Huyết Linh Nhi cách bên này không quá xa, Lục Ly thử thông qua liên hệ tinh thần truyền âm hỏi dò tiến độ của Huyết Linh Nhi.
Phải đến nửa nén hương sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi rốt cục mới vang lên:
- Chủ nhân, ta nghiên cứu hơn nửa ngày, pháp trận này vô cùng huyền diệu, nhưng không phải là không có cơ hội cải tạo tăng phúc. Chỉ là ta cần thời gian, ít nhất phải mười ngày trở lên, ngươi tận lực câu kéo thêm chút nữa.
- Được rồi!
Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, mặc dù Huyết Linh Nhi cũng chưa chắc chắn có thể cải tạo tăng phúc thành công, nhưng ít ra vẫn có chút hi vọng. Huyết Linh Nhi chưa từng gạt hắn, nó nói không phải không có cơ hội, như vậy khả năng đã nắm chắc bảy tám phần.
- Không chừng ...
Trong đầu Lục Ly toát ra một ý niệm, nếu Huyết Linh Nhi tăng phúc pháp trận thành công, hắn có thể lợi dụng pháp trận cấm chế kích thương Lê thúc và Diêm Chân, sau đó lại nghĩ cách bắt lại hai người, đến lúc đó không chừng sẽ có khả năng đàm phán cùng Hắc Viêm Điện.
Hắn không phải thiêu thiên, nếu không phải hết cách, hắn chắc chắn sẽ không lao thân dập lửa. Nếu có thể sống chung hòa bình với Hắc Viêm Điện, vậy thì tốt nhất, thậm chí hắn cam nguyện từ bỏ nhất thống Thần Giới.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải bắt lại Lê thúc và Diêm Chân, bằng không thì lấy đâu tiền vốn để đàm phán.
Khôi lỗi và Hoang thú ở Cổ Ma tử địa vốn không nhiều, ở đây thứ nhiều nhất là cấm chế, khôi lỗi cường đại chỉ là đám Thạch Đầu Nhân mày, Hoang thú mạnh nhất cũng chỉ là hai mươi con Hoang thú cấp Vương khi trước.
Chỉ là hai mươi con Hoang thú cấp Vương đã bị giết sạch, đám Hoang thú đang tấn công bây giờ đều không tính mạnh.
Thạch Đầu Nhân dù nhiều đến mấy cũng sẽ đến lúc hao hết!
Lực công kích của Lê thúc quá mạnh, gần như sau mỗi hai lần công kích lại có một Thạch Đầu Nhân bị hủy diệt. Diêm Chân kém chút, nhưng cũng chỉ ba, năm lượt công kích liền có thể hủy đi một Thạch Đầu Nhân.
Vẻn vẹn ba ngày, tất cả Thạch Đầu Nhân đều bị nện nát, về phần đám Hoang thú, Lê thúc và Diêm Chân căn bản không để vào trong mắt, bởi vì đám Hoang thú này không cách nào tổn thương được bọn hắn.
Ba ngày sau, Lục Ly không khỏi đau đầu!
Không có khôi lỗi và Hoang thú trói buộc, bọn Lê thúc lập tức bắt tay vào phá trận, huyễn trận ở đây nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng so ra cũng chỉ tương đương vụ hải. Lê Thúc đã có thể phá tan huyễn trận vụ hải, phá tan nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian. Sau khi huyễn trận bị phá, Lục Ly biết lấy gì ra cầm chân bọn hắn?
- Đành phải đi một bước tính một bước, cùng lắm thì dựa vào năng lực phòng ngự cường đại của Thần Sơn, đảo quanh trong Cổ Ma tử địa là được!
Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, hắn điều khiển Thần Sơn bay quanh, thời thời khắc khắc giám thị hai người, thỉnh thoảng có cơ hội lại ra tay quấy nhiễu một phen.
- Ha ha!
Phát hiện thấy không còn Thạch Đầu Nhân tấn công, Lê Thúc cười lạnh hai tiếng, côn sắt màu ám kim trong tay vươn dài biến lớn, cuối cùng dài đến mấy trăm trượng, lớn ngang hai người thành niên. Hắn vung côn lên nện loạn một trận, huyễn trận vụ hải là tự nhiên tạo thành, huyễn trận nơi này lại do người vì bố trí, dưới mặt đất khẳng định có trận văn trận cơ. Chỉ cần hủy đi trận văn trận cơ, như vậy dù là đại trận kiểu gì cũng phải bị hủy.
Rầm rầm rầm!
Công kích từ Lê thúc khiến mặt đất quanh bốn phía vỡ ra từng khe nứt to tướng, dẫn lên địa chấn trong phạm vi cả ngàn dặm. Lục Ly cảm ứng một phen, trong lòng thoáng yên tâm phần nào. Bởi vì những trận văn trận cơ kia đều nằm sâu dưới dòng chảy nham tương, chỉ cần dòng chảy nham tương không khô cạn, liền vĩnh viễn không cách nào hủy đi pháp trận.
Dòng chảy bị cắt đứt, nhưng nham tương vẫn một mực chảy xuôi. Bởi thế huyễn trận một mực không bị phá hoại, đây chính là chỗ khác thường của huyễn trận này, trận văn không phải cố định, mà có thể tùy thời biến hóa.
Lê thúc rõ ràng không phát hiện điểm này, hắn nện loạn bốn phương tám hướng một trận, đánh cho khắp phương viên trăm dặm đều tan hoang, nơi nơi toàn là khe rãnh vực sâu. Đáng tiếc huyễn trận vẫn không bị phá, chỉ có nham tương đổi dòng, chảy vào lòng đất.
Rầm rầm rầm!
Đầu bên kia, Diêm Chân cũng công kích, lực công kích của Diêm Chân không bá đạo bằng Lê thúc, nhưng cũng đánh cho sơn hà nứt vỡ, khắp nơi lang tạ. Đáng tiếc huyễn trận một mực không phá, bốn phía vẫn là hắc vụ nồng đậm.
- Chẳng lẽ là do hắc vụ?
Lê thúc đánh một trận chán chê rồi ngừng, mắt nhìn hắc vụ, sa vào trầm tư. Hắc vụ ngăn cách thần niệm thăm dò, nếu xua tán hắc vụ, có lẽ huyễn trận sẽ bị phá.
Lê Thúc nghĩ lầm, Lục Ly ở bên thấy hắn nghĩ cách đi xua tán hắc vụ, lập tức vui vẻ.