Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu Lê Thúc nghĩ cách hủy đi dòng chảy nham tương, phá trận liền đơn giản. Hắn lại đi xua tán hắc vụ, thế chẳng khác gì bỏ gốc lấy gọn, trong dòng chảy nham tương không ngừng phóng thích hắc vụ, ùn ùn không dứt, không chặt đi cái gốc rễ, huyễn trận này mãi mãi đừng hòng phá được.
Ba ngày!
Lê Thúc tiêu tốn trọn vẹn ba ngày, dùng rất nhiều cách, bao gồm cả sử dụng hắc kỳ kia, kết quả hắc vụ vẫn không bị xua tán. Bận rộn ba ngày, lúc này Lê thúc mới hồi thần, bắt đầu quan sát dòng chảy nham tương.
Đầu bên kia, năng lực phá trận của Diêm Chân kém thua rất nhiều, hắn trừ đánh loạn khắp bốn phía ra, căn bản không nghĩ ra được cách nào khác. Bên này Lê thúc khóa chặt sông nham tương, bắt đầu nghĩ cách cắt đứt dòng chảy.
- Ai!
Lục Ly khẽ thở dài, Lê thúc đã để ý tới sông nham tương, lấy năng lực của hắn, ngày huyễn cảnh bị phá đã không xa. Cường giả Nhị trọng thiên thần thông thủ đoạn nghịch thiên, muốn phá tan huyễn trận không phải là điều gì quá mức khó khăn.
Quả nhiên!
Chỉ sau một ngày, sông nham tương đã Lê Thúc cắt mười mấy khúc, hắc vụ dần tán đi, huyễn trận sắp bị phá.
Thần niệm Lê Thúc không còn bị hạn chế, lập tức khóa chặt Thần Sơn, cười lớn nói:
- Lục Ly, pháp trận quỷ quái này của ngươi đã bị bản tọa phá rồi, ngươi còn không trốn, định đứng đấy chờ chết à?
Hưu!
Diêm Chân bay vụt đến, đứng ở bên người Lê thúc, Lục Ly truyền âm nói:
- Không phải ta xem thường các ngươi, bằng vào hai người các ngươi thì không giết được ta đâu!
- Thật không?
Lê Thúc cười lạnh một tiếng, hai chân giậm mạnh xuống, thân hình như đạn pháo lao vút tới, côn sắt trong tay dài ra vô hạn, mang theo uy thế kinh thiên trùng trùng nện xuống Thần Sơn.
Ông!
Thần Sơn kịch liệt rụt nhỏ, như thiểm điện lách sang bên, vẽ ra một đường cong, hiểm hiểm tránh đi. Thần Sơn tiếp tục bay về hướng bắc, tốc độ nhanh như chớp, không hề chậm thua Lê Thúc.
- Ách?
Lê thúc và Diêm Chân liếc nhau, tốc độ Thần Sơn này nhanh như vậy, hai người sợ là khó mà đuổi kịp.
Chẳng qua hai người vẫn không chút ngập ngừng, lập tức lấy tốc độ cao nhất đuổi theo, Lê thúc nói với Diêm Chân:
- Phóng thích chân ý, giảm bớt tốc độ Thần Sơn!
- Phong tới...
Diêm Chân lập tức phóng thích chân ý hệ Phong, vô số phong long gào thét bay đi, truy tung Thần Sơn. Quả nhiên tốc độ Thần Sơn thoáng giảm bớt, chỉ là một giây sau, Thần Sơn đột ngột biến lớn, thoáng chốc đã hóa phương viên mấy trăm dặm, trói buộc hình thành từ chân ý hệ Phong khi trước bị hóa giải nhẹ nhàng, Thần Sơn theo đó khoái tốc bay về nơi xa.
Đồng thời từ trong Thần Sơn bay ra mưa kiếm và hỏa vũ đầy trời, khiến Lê thúc và Diêm Chân theo ở phía sau đành phải lách mình tránh đi, khoảng cách lần nữa bị kéo xa.
Hây!
Lê Thúc ngưng tụ một bàn tay khổng lồ, đột ngột xuất hiện trên đầu Thần Sơn, hung hăng chộp tới. Đáng tiếc, cùng lúc, Thần Sơn cấp kịch biến nhỏ, thành chỉ chừng nắm đấm, móng vuốt cự đại kia căn bản không bắt được Thần Sơn.
Thần Sơn có thể lớn có thể nhỏ, còn có thể phóng thích mưa kiếm hỏa vũ, tốc độ lại ngang với Lê thúc. Cảnh này khiến Lê thúc và Diêm Chân không khỏi đau đầu, nhưng bọn hắn biết phải làm sao? Chỉ đành tiếp tục một đường truy tung, vắt óc nghĩ cách ngăn lại Thần Sơn. Sau đó phá mở, đánh giết Lục Ly ở bên trong.
Thực ra Lục Ly có thể sớm đào tẩu từ lâu, nhưng hắn nhất định phải tranh thủ thời gian cho Huyết Linh Nhi, bởi thế hắn đành phải dẫn theo Lê thúc và Diêm Chân chạy vòng quanh, giờ tính ra mới được bảy ngày, hắn tính dẫn Diêm Chân và Lê thúc lượn quanh thêm ba bốn ngày nữa.
Còn về ba bốn ngày sau, Huyết Linh Nhi có tiến triển gì lớn hay không, vậy chỉ có trời mới biết. Nếu Huyết Linh Nhi không cách nào tăng phúc pháp trận, Lục Ly đành phải dựa vào tốc độ Thần Sơn, chạy trốn khắp tứ xứ.
Lục Ly cố ý dẫn dụ hai người vào nơi có cấm chế, như vậy vừa có thể giảm bớt tốc độ hai người truy kích, vừa có thể kéo dài càng lâu.
Lê thúc và Diêm Chân bị Thần Sơn dắt mũi, trong lòng ảo não không thôi. Song hai người lại không lo lắng Lục Ly dẫn mình vào cạm bẫy, ở trong mắt bọn hắn, cấm chế Cổ Ma tử địa không đáng sợ, cùng lắm chỉ có thể vây khốn một đoạn thời gian, chứ không cách tạo thành thương tổn quá lớn, càng đừng nói tới đánh giết hai người.
Đã vậy, hai người có gì phải sợ? Chỉ là tiêu tốn thêm chút thời gian mà thôi, thắng lợi sớm muộn cũng sẽ thuộc về bọn hắn.
Vừa đi vừa nghỉ, đuổi đuổi đánh đánh!
Sáu tòa Thần Sơn dung hợp lại với nhau, lực phòng ngự không hề yếu thua thần giáp Hồng Linh Thiên Bảo của Diêm Chân. Lê thúc đuổi mấy ngày, côn sắt ba lần nện lên Thần Sơn, lại chỉ đánh bay chứ căn bản không cách nào phá tan Thần Sơn.
Lục Ly càng thêm tự tin, công kích của Lê Thúc rất cường đại, song Thần Sơn quả nhiên không khiến hắn thất vọng. Có Thần Sơn trong tay, chí ít có thể đảm bảo hắn không chết, dù Huyết Linh Nhi không thể tăng phúc cho pháp trận, thì cùng lắm hắn sẽ chỉ bị Lê thúc và Diêm Chân tứ xứ truy sát mà thôi.
Thời gian đã đi qua sáu ngày!
Lục Ly dẫn Lê thúc và Diêm Chân lượn vòng trong này mấy lượt, mang đến những chỗ nhiều cấm chế nhất. Huyết Linh Nhi mãi vẫn không có tin tức gì, không biết là không cách nào tăng phúc hay vẫn đang trong quá trình cải tạo.
Lục Ly hết cách, đành phải tiếp tục vòng quanh, Lê thúc và Diêm Chân tìm được một phương án hữu hiệu, mỗi lần Diêm Chân phóng thích chân ý hệ Phong, Lê Thúc lại sẽ lập tức công kích theo, bởi thế gần đây số lần Thần Sơn bị bện bay càng lúc càng nhiều.
Hơn nữa tựa hồ Lê thúc còn có một loại bí thuật, có thể trong thời gian ngắn đề thăng chiến lực bản thân, phản phệ lại không lớn. Hắn tăng nhanh tốc độ, thoáng chốc liền kéo gần cự ly, tiếp đó công kích Thần Sơn vô cùng mãnh liệt.
Mặc dù Thần Sơn chưa có dấu hiệu bị phá, nhưng không ngừng tiếp nhận oanh kích thế này cũng không phải cách hay, vạn nhất không chịu nổi bị oanh phá, Lục Ly cũng sẽ chết theo.
Nhưng Lục Ly hết cách rồi, chỉ còn nước cắn răng tiếp tục dẫn theo Lê thúc và Diêm Chân chạy vòng quanh. Hi vọng Huyết Linh Nhi bên kia sớm có tin tức, cũng tiện cho hắn sớm làm tính toán.