Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một ngày rưỡi sau, trong đầu Lục Ly rốt cục cũng vang lên một tiếng truyền âm, tiếng truyền âm này như là tiếng trời, khiến hắn cuồng hỉ không thôi, Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Chủ nhân, ta đã tăng phúc pháp trận, nếu không có gì ngoài ý, uy lực pháp trận hẳn tăng lên gấp đôi, cụ thể thế nào còn cần ngươi thử nghiệm xem sao.
- Gấp đôi!
Lục Ly mừng rỡ như điên, trước kia lôi điện đã có thể miễn cưỡng kích thương Lê thúc và Diêm Chân, giờ nếu quả thật tăng phúc gấp đôi, vậy thì khả năng sẽ đánh chết được Lê thúc và Diêm Chân.
Dù không thể dễ dàng đánh giết hai người, chỉ cần đánh trọng thương, bắt lại bọn hắn. Như vậy Lục Ly liền sẽ có tiền vốn đi đàm phán với Hắc Viêm Điện.
Tử cục rốt cục cũng có dấu hiệu quay vần, ngươi nói xem, Lục Ly sao có thể không hoan hỉ cho được?
Lục Ly đổi hướng, dẫn dụ hai người bay tới ngọn núi mộ Yêu Đế. Đoạn thời gian này hắn một mực phi hành vòng quanh mộ Yêu Đế, nơi đó cách chỗ này cũng không xa, lộ trình chỉ mất chừng một hai canh giờ.
Ầm ầm!
Lê Thúc lần nữa áp sát, vung lên côn sắt màu ám kim hung hăng nện lên Thần Sơn, Thần Sơn bị đánh bay. Lục Ly cảm ứng một phen, nhếch môi khẽ người, năng lực phòng ngự của Thần Sơn quá mạnh.
- Lục Ly, đừng trốn!
Bên kia Lê thúc đột nhiên mở miệng quát:
- Ngươi có thể chạy được đi đâu? Thần phục bản tọa, bản tọa tha mạng cho ngươi, thế nào?
Lục Ly muốn kéo dài thời gian, bèn nói tiếp:
- Thần phục ngươi, hay là thần phục Hắc Viêm Điện? Làm nô lệ của ngươi, hay là trở thành phủ chủ Thời Không Phủ, người phát ngôn ở Thần Giới?
- Tự nhiên là làm nô lệ của ta!
Lê Thúc lạnh lùng đáp:
- Ngươi còn muốn trở thành phủ chủ Thời Không Phủ? Việc này ngươi đừng nghĩ, ngươi giết Tả Khâu Lộ, bằng với diệt đi uy phong của Hắc Viêm Điện chúng ta. Nếu để ngươi trở thành phủ chủ Thời Không Phủ, vậy mặt mũi Hắc Viêm Điện chúng ta biết đặt ở đâu? Thành là nô lệ của ta, bản tọa giữ mạng cho ngươi, thế đã là may mắn lắm rồi.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, gằn giọng nói:
- Hay là thế này, ngươi thành là nô lệ của ta, ta tha mạng cho ngươi, để ngươi trở thành phủ chủ đời tiếp theo của Thời Không Phủ, thế nào?
- Ngớ ngẩn!
Gân xanh trên trán Lê thúc và Diêm Chân gồ hết cả lên, Lục Ly đây là đầu bị lừa đá? Tình cảnh thế rồi còn nói nhăng nói cuội? Hắn không sợ gió lớn đau đầu lưỡi?
Diêm Chân trẻ tuổi nóng tính, mở miệng châm chọc nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá đề cao bản thân. Ngươi có biết trước kia ở Thần Giới có bao nhiêu người muốn trở thành nô bộc của chúng ta không? Đối với vị diện thấp kém như Thần Giới các ngươi mà nói, có thể thành nô bộc của Hắc Viêm Điện chúng ta, đó đã là tạo hóa lớn bằng trời.
- Không phải ta đề cao bản thân, mà là các ngươi quá coi mình làm nhân vật, trong mắt ta các ngươi đến cái rắm cũng không phải!
Lục Ly cường hành ngắt lời Diêm Chân, bởi vì trước mặt đã ẩn ẩn thấp thoáng ngọn núi mộ Yêu Đế, Lục Ly lười nhác nói nhảm với bọn hắn nữa.
Hắn khống chế Thần Sơn phóng thích hỏa vũ và mưa kiếm, kéo xa thêm khoảng cách với Diêm Chân và Lê thúc. Thần Sơn lóe lên một cái rồi tan biến trong ngọn núi kia.
- Dừng lại!
Diêm Chân muốn tiếp tục đuổi theo, Lê thúc lại ngăn cản hắn. Bởi vì Lê thúc cảm nhận được một tia nguy hiểm, ngọn núi này quá không tầm thường, cấm chế trong đó ba động rất lợi hại.
- Lê thúc, thế nào?!
Diêm Chân nhìn núi cao xa xa một lúc, nghi hoặc hỏi.
- Ngọn núi này có vấn đề!
Thần niệm Lê Thúc quét qua mấy lần, cảm ứng được rất nhiều cấm chế cường đại ba động, cấm chế này còn ba động mạnh hơn cấm chế ở sông nham tương khi trước rất nhiều.
- Có vấn đề thì đã sao?
Diêm Chân lại có vẻ chẳng hề để ý, nói:
- Chúng ta cứ một đường oanh tới, san bằng ngọn núi kia là được. Chẳng lẽ chỉ vì núi kia có vấn đề liền không đuổi nữa?
Lê Thúc nghĩ nghĩ thì thấy cũng có lý, hắn cắn răng nói:
- Vậy đi thôi, chú ý cẩn thận chút!
Hai người chậm rãi áp sát ngọn núi kia, lúc cách núi cao chừng trăm dặm, côn sắt trong tay Lê Thúc sáng lên, chuẩn bị phát động tấn công, từ từ hủy đi ngọn núi, như thế dù Lục Ly có quỷ kế gì cũng vô dụng.
Xuy xuy!
Đúng lúc này, núi cao sáng lên, vô số tia sáng từ bên trong lưu chuyển tuôn ra, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, nháy mắt đã tới dưới chân đám người Lê thúc.
Hưu hưu hưu!
Mặt đất chấn rung kịch liệt, sau đó tầng tầng nổ tung, vô số dây leo điên cuồng bắn ra, quấn về phía Lê thúc và Diêm Chân.
Lê thúc thoáng kinh hãi, Diêm Chân lại không quá để tâm, chỉ là chút dây leo mà thôi, dù cuốn lấy thì đã sao? Hắn có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, Lục Ly có thể làm gì được?
Rầm rầm rầm!
Trên chín tầng trời đột nhiên ầm vang tiếng sấm, tiếp đó vô số lôi điện giao xoa hội tụ giữa trời. Từng con Lôi Long khổng lồ ngưng tụ lại, vô số Lôi Long dung hợp với nhau, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa tràn ngập trên không trung.
- Ách!
Lê thúc không nhìn dây leo dưới mắt mà ngước mắt trừng trừng nhìn lôi điện trên không trung, trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Hắn biết Lôi Long này khác với Lôi Long khi trước, lần này uy lực Lôi Long chí ít phải đề thăng gấp đôi.
Trước đó lôi điện chỉ có thể khiến bọn hắn thụ thương, lôi điện lần này cũng không thể nháy mắt oanh sát bọn hắn được. Nhưng phía dưới có dây leo trói buộc, Lôi Long có thể không ngừng truy tung oanh kích bọn hắn, một lần lôi điện không oanh sát được, nhưng mười lần, trăm lần, nghìn lần thì sao?
Oanh! Oanh!
Rất nhanh, hai con Lôi Long khổng lồ gào thét lao xuống, Lê thúc và Diêm Chân vốn đang ở giữa trời, thoáng chốc liền bị lôi điện kích đánh nện xuống dưới đất.
Toàn thân hai người khẽ rung lên, mùi thịt cháy bốc ra, nháy mắt, lông tóc bị đốt khét lẹt, làn da cũng bị bỏng nhiều chỗ ...
Xuy xuy!
Trên đầu, Lôi Long tiếp tục hội tụ, du tẩu vờn quanh, Lê thúc bị quang mang lôi điện làm cho chói lòa không mở mắt ra được, trong đầu toàn là kinh nghi, đến cùng Lục Ly đã giở trò gì? Tại sao pháp trận lôi điện lại đột nhiên mạnh lên thế này?