Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lê Thúc mang theo Diêm Chân bay lên trời, bên kia, Lục Ly lại tiếp tục công kích, Lê thúc phẫn nộ không thôi, trong mắt hắn lóe lên bốn đạo thần quang, phóng thích công kích linh hồn.
Công kích linh hồn của hắn không tính quá mạnh, nhưng nếu có thể quấy nhiễu Lục Ly một lúc, không chừng sẽ có cơ hội đánh giết Lục Ly. Chẳng qua rất nhanh hắn liền thất vọng, bởi vì Lục Ly chẳng hề bị ảnh hưởng. Bốn đạo thần quang kia bắn vào trong người Lục Ly, lại như giọt nước chìm vào trong biển, không dẫn lên một chút gợn sóng nào.
Lục Ly lại công kích thêm hai lần nữa, đợi Lê thúc áp sát, thân hình lập tức tiến vào trong Thần Sơn, sau đó cấp tốc thối lui. Lát sau, lôi điện tiếp tục đánh xuống, Lục Ly lần nữa vọt ra, lại phóng thích Sát Đế quỷ trảm.
Lôi điện và công kích từ Lục Ly khiến tốc độ Lê thúc giảm mạnh, mắt thấy thời gian dần trôi, dược lực trong thân thể dần tiêu tán, Lê thúc tuyệt vọng…
Còn về Diêm Chân ở bên cạnh, lúc này hắn đã nửa chết nửa sống. Kỳ thật Lê thúc có thể thu hắn vào trong không gian giới chỉ, như thế hắn sẽ rảnh tay đối phó, nhưng Lê Thúc không làm vậy, bởi vì Diêm Chân là một lá bài tẩy.
Lúc này, hắn biết nếu còn không dùng bài tẩy trong tay, hắn và Diêm Chân đều sẽ chết. Hắn cắn răng nói với Diêm Chân:
- Bóp nát thiên mệnh phù, thông tri phụ thân ngươi.
- Được!
Diêm Chân đành chịu thở dài, thực ra hắn đã sớm muốn bóp nát ngọc phù, chỉ là thứ này không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn động tới. Bởi vì một khi dùng rồi, phân lượng hắn trong lòng phụ thân sẽ giảm mạnh, phải biết, hắn có tận mười người huynh đệ, sau chuyện lần này e là địa vị trong gia tộc sẽ xuống thấp, các loại tài nguyên cũng sẽ giảm đi nhiều.
Tài nguyên giảm bớt, địa vị xuống thấp ... Thế cũng đỡ hơn là chết.
Diêm Chân lấy ra một tấm ngọc phù màu đen, trùng trùng bóp nát, thần sắc đắng chát lẳng lặng chờ đợi.
Phụ thân hắn chính là trưởng lão Hắc Viêm Điện, chiến lực nằm trong top mười Hắc Viêm Điện, có được thần thông vô cùng cường đại, có thể căn cứ vị trí thiên mệnh phù nhẹ nhàng hàng xuống phân thần.
Hàng xuống phân thần không phải thần thông gì đó quá cao siêu, rất nhiều người Thần Giới cũng hiểu. Tỉ như Nhan Thiên Cương năm đó cũng từng hàng phân thần xuống hạ giới, chỉ là chiến lực không mạnh lắm mà thôi.
Diêm Hồng thì khác!
Diêm Chân tin tưởng, chỉ cần phụ thân hắn hàng xuống phân thần, Lục Ly tất chết, đến lúc đó hết thảy nan đề đều được giải quyết nhẹ nhàng. Đương nhiên, tiền đề là lúc này Diêm Hồng không bận chuyện gì, không tiến vào trong bí cảnh nào đó.
Xuy xuy!
Vận khí Diêm Chân không sai, chỉ sau nửa nén hương, thiên địa linh khí quanh bốn phía điên cuồng vọt tới bên này. Không gian tầng tầng chấn động, thiên địa phát sinh dị tượng, vô số tường vân hội tụ, thanh thế nhìn có vẻ rất khủng khiếp.
- Cường giả hàng xuống phân thần?
Lục Ly đi ra từ trong Thần Sơn, ngước mắt nhìn lên, khóe miệng thoáng hiện ý cười châm chọc, thân hình chợt lóe, về lại trong Thần Sơn. Hắn cũng muốn xem xem cường giả Nhị trọng thiên rốt cục mạnh tới đâu? Liệu có thể bóp chết hắn chỉ bằng một phân thần hàng xuống?
Xuy xuy!
Rất nhanh, thiên địa linh khí ngưng tụ ra hư ảnh, đó là một nam tử cao lớn khôi ngô, thân thể khoác áo giáp màu vàng, sau lưng đeo một thanh đại kiếm cũng màu vàng. Chỉ là hư ảnh, lại khiến Lục Ly cảm thấy vô cùng đè nén, hệt như khi xưa lúc hắn còn là phàm nhân lại gặp phải một vị Chân Thần.
Hư ảnh nam tử cao lớn đeo kiếm cao lớn vừa được ngưng tụ ra, đồng thời với đó, một cỗ thần niệm như khí lưu mênh mông khuếch tán khắp phương viên vạn dặm. Lục Ly ở trong Thần Sơn, song vẫn cảm thấy bị thần niệm cường đại kia quét qua.
Thần niệm đảo quanh một lượt, ánh mắt nam tử đeo kiếm nhìn về phía Lê thúc và Diêm Chân, cất tiếng nói uy nghi quát:
- Phế vật!
Nét mặt Lê thúc hiện đầy vẻ xấu hổ, khom lưng nói:
- Tham kiến Hồng đại nhân, là ta vô dụng, liên lụy Diêm công tử!
Cơ thịt trên mặt Diêm Chân cháy sém hết cả, nhìn thấy phụ thân, hắn lập tức ủy khuất mấp máy môi nói:
- Phụ thân, hài nhi vô năng.
Hư ảnh Diêm Hồng lần nữa liếc nhìn Lê thúc và Diêm Chân, lúc này trên trời vừa khéo có hai đạo lôi điện đánh xuống, nện bay hai người, toàn thân Diêm Chân rung lên, trên mặt hiện đầy vẻ thống khổ.
Diêm Hồng lại không ra tay, cũng không để ý hai người mà ngước mắt nhìn về phía Thần Sơn, sau đó lộ ra một tia kinh ngạc nói:
- Cửu Kỳ Sơn?
Con đánh không lại liền kêu cha, cháu chắt đánh không lại liền gọi tổ tông, người dưới đánh không lại liền gọi cường giả mặt trên!
Loại chuyện này Lục Ly gặp nhiều, ngưng tụ phân thần Lục Ly cũng gặp qua không ít lần, đây là hành vi khiến hắn chán ghét nhất. Có lẽ là bởi hắn không có chỗ dựa, không có bối cảnh, không có người để gọi.
Hắn cũng đặc biệt chán ghét loại cường giả thế này, ngưng tụ phân thần đi ra trang bức, nếu bản thân tới, vậy thì không nói làm gì. Chỉ hàng lâm phân thần, lại không mang theo lực lượng quá mạnh, nhưng bởi vì thân phận thực lực địa vị quá cao, thế nên lời nói cử chỉ tràn đầy bức cách, như thể chỉ bằng một câu liền bắt người khác phải quỳ xuống dập đầu, bái lạy.
- Diêm Hồng đại nhân!
Lê thúc cất tiếng khiến Lục Ly hồi thần lại, hắn nói:
- Thần Sơn này có chút tương tự Cửu Kỳ Sơn, có thể phun ra hỏa vũ và mưa kiếm, rất có thể là... không hoàn chỉnh, vậy nên so với Cửu Kỳ Sơn thì uy lực vẫn có chút sai lệch!
- Đúng đúng!
Diêm Chân gật đầu nói:
- Phụ thân, đây rất có thể là Cửu Kỳ Sơn, lực phòng ngự rất mạnh, Lê thúc đều không thể phá được!
- Hả?
Mắt Diêm Hồng khẽ sáng lên, thần niệm khóa chặt Lục Ly nói:
- Giao ra Cửu Kỳ Sơn, thần phục Hắc Viêm Điện, bản trưởng lão tha mạng cho ngươi!
- Lại thế nữa rồi...
Lục Ly phiền chán không thôi, tên Diêm Hồng này quá tự cho là đúng, chỉ là phân thần thôi mà cũng tinh tướng, hắn tưởng hắn là trưởng lão Hắc Viêm Điện, người người nhìn thấy đều phải cúng bái chắc?
Lục Ly không nói nhảm thêm nửa câu, trong lòng âm thầm truyền âm cho Tiểu Lục:
- Tiểu Lục, ngươi có thể khống chế pháp trận tôi điện từ xa, dùng lôi điện đánh nát phân thần kia không?!