Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lạnh lùng đáp:
- Điều kiện của ta vẫn như trước, ngươi đáp ứng, con ngươi không phải chết. Nếu ngươi không đáp ứng, vậy thì đừng nhiều lời nữa, cứ việc mang theo cường giả Hắc Viêm Điện tới đây mà hủy diệt Thần Giới.
- Không được!
Diêm Hồng nói thẳng:
- Ta không đại biểu được Hắc Viêm Điện, hơn nữa chắc ngươi cũng biết đại thế lực để ý nhất là tôn nghiêm và thể diện. Nếu ta dám lập thệ ngay trước mặt con dân U Yến chi địa, Hắc Viêm Điện chúng ta làm sao còn có thể ngẩng đầu ở Nhị trọng thiên? Đến lúc đó không chỉ là hai người bọn hắn phải chết, vị trí trưởng lão của ta cũng không giữ được, Hắc Viêm Điện vẫn sẽ phái người hạ giới, thế nên điều kiện này của ngươi căn bản không thể đáp ứng.
- Muốn thể diện?
Lục Ly khẽ cười giễu cợt, đáp nói:
- Vậy được, ta cho ngươi một phương án chiết trung, để điện chủ các ngươi phân thần xuống hạ giới, chính miệng nói với ta, sau này sẽ không còn phái người đến Thần Giới nữa. Như thế người ngoài liền không biết, Hắc Viêm Điện các ngươi cũng giữ được thể diện.
- Ngươi nghĩ nhiều...
Ngữ khí Diêm Hồng bỗng trở nên nghiêm lệ, trực tiếp cự tuyệt nói:
- Đối với điện chủ mà nói, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả mạng sống, càng đừng nói tới hai người Diêm Chân. Lục Ly, nếu ngươi đã ngoan cố, vậy ngươi cứ giết bọn hắn đi, Diêm Hồng ta tất giết sạch cả tộc ngươi, ngươi bảo toàn tộc rửa cổ chờ chết đi!
Diêm Hồng phát hiện đàm phán giữa hắn và Lục Ly căn bản không khả năng thành công, yêu cầu Lục Ly đưa ra, bọn hắn không thể làm được. Nếu làm theo yêu cầu Lục Ly, sợ là ghế trưởng lão của hắn cũng không giữ được.
Không phải chỉ là một đứa con trai thôi ư? Hắn có tận mười đứa, chết một đứa có tính là gì!
Nhưng nếu không còn vị trí trưởng lão Hắc Viêm Điện, đấy sẽ là tai họa ngập đầu đối với toàn bộ Diêm gia, phải biết bao năm qua hắn đã đắc tội không ít người.
Ông!
Dứt lời, phân thần Diêm Hồng trực tiếp tiêu tán giữa không trung, hắn hành sự vô cùng quả quyết, trực tiếp vứt bỏ Diêm Chân và Lê thúc.
- Phụ thân...
Diêm Chân tuyệt vọng gào lên, trong mắt Lê thúc cũng hiện đầy bi thương, cảm giác mình như thành con tốt thí.
- Chết đi!
Lục Ly mắt lộ hung quang, hệt như sói hoang bị ép vào tuyệt cảnh. Nếu đã đâm phá trời, đương nhiên hắn sẽ không trong nhân từ nương tay, trước xử lý Diêm Chân và Lê thúc rồi tính.
Rầm rầm rầm!
Ba đạo lôi điện đánh xuống, Diêm Chân triệt để gánh không được, sinh mệnh khí tức bị diệt tuyệt, Hồng Linh Thiên Bảo và không gian giới chỉ tự động thoát ly.
Diêm Chân, chết!
Diêm Chân chết rồi, biến thành một đám thịt cháy khét, Lê thúc không khỏi có cảm giác thỏ tử hồ bi. Chủ yếu là bị Diêm Hồng vứt bỏ khiến trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Hắn gia nhập Hắc Viêm Điện rất nhiều năm, trước nay luôn là chiến tướng đắc lực dưới tay Diêm Hồng, vì Diêm Hồng vì Hắc Viêm Điện lập bao chiến công hiển hách. Lại không ngờ Diêm Hồng vô tình như thế, không nghĩ cho mình dù chỉ một chút, thậm chí con hắn đều trực tiếp vứt bỏ.
Lôi điện tiếp tục đánh xuống, trong người hắn truyền đến mùi thịt khét gắt mũi. Hắn nhìn thoáng qua Diêm Chân ở bên cạnh, trong lòng càng thêm chua xót. Nghĩ đến mình cũng sắp biến thành một đống thịt nướng, chết rồi còn không thể xuống mồ, trong lòng càng thêm bi ai.
- Ta mà chết, Tiểu Nhụy của ta sẽ thế nào?
Trong đầu Lê thúc hiện ra hình ảnh một tiểu nha đầu xinh xắn, đây là con gái ngoài giá thú của hắn, trước đó không lâu đi qua một thành nhỏ lưu lại nghiệt duyên, sinh hạ đứa bé này.
Lê thúc không háo sắc, lần kia là tình cờ phóng túng, còn là thị nữ phủ thành chủ, lại không ngờ sinh ra một đứa con gái.
Việc này hắn không công khai với bên ngoài, bởi vì hắn là thống lĩnh Chiến Đường Hắc Viêm Điện, tùy thời phải xuất chiến, lúc nào cũng có thể chết đi. Bởi thế hắn không mạo muội tiếp thị nữ kia và con gái hắn về Hắc Viêm Điện.
Vốn Lê thúc không quá để ý đến đứa con ngoài giá thú này, nhưng người sắp chết trong lòng luôn sẽ đa sầu đa cảm.
Hắn nghĩ nếu hắn chết, cô nhi quả mẫu nhất định sẽ bị người bắt nạt. Bên ngoài còn không biết bé gái kia là con hắn, đến lúc đó sợ là con hắn sẽ rất thảm, thậm chí bị công tử đại gia tộc chà đạp
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lập tức bùng lên lửa giận, kiên trì trong tâm cũng từ từ buông lỏng. Chủ yếu là bởi Diêm Hồng vứt bỏ, khiến hắn có cảm giác bị phản bối.
Nếu Hắc Viêm Điện đã phản bội hắn, tại sao hắn không thể bội phản Hắc Viêm Điện?
Ý nghĩ này như đốm lửa giữa đồng cỏ khô, một khi bùng lên liền không thể ngăn lại.
Lát sau, hắn cắn răng trầm rống:
- Lục Ly, đừng đánh nữa, ta đầu hàng, ta nguyện ý làm nô lệ cho ngươi, giúp ngươi nghĩ cách đối phó Hắc Viêm Điện!
- Ách!
Lục Ly hơi ngớ, nét mặt tràn đầy kinh ngạc. Lê thúc thoạt nhìn là người rất có ngạo cốt, cường giả như thế không ngờ lại cam nguyện làm Hồn Nô cho hắn, thực sự không dám tưởng tượng.
Lê thúc chính là cường giả đại thế lực Nhị trọng thiên, đổi là Lục Ly, nếu phải thần phục một võ giả phàm nhân giới, hắn tình nguyện chết chứ tuyệt không nguyện thành nô lệ cho người khác.
Nhưng Lê thúc lại cam nguyện thần phục, điều này khiến Lục Ly hớn hở như điên. Song hắn vẫn không mất đi tỉnh táo, vạn nhất Lê thúc trá hàng thì sao? Vạn nhất giở quẻ muốn giết mình thì sao?
Hắn hít hai hơi thật sâu, sau đó mới nói:
- Ngươi không gạt ta?
- Lừa ngươi thì được gì? Giờ ta đang trọng thương, căn bản không tạo được uy hiếp gì với ngươi.
Lê thúc nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắc Viêm Điện vứt bỏ ta, vậy thì đừng trách ta phản bội Hắc Viêm Điện. Chẳng qua thành là hồn nô của ngươi cũng được, nhưng ta có điều kiện. Một là ngươi không thể làm ra chuyện vũ nhục ta, hai là ngàn năm sau nếu ta còn có thể sống sót, ngươi nhất định phải trả lại tự do cho ta. Thứ ba, quay đầu ta muốn đi Nhị trọng thiên một chuyến, đón con gái về đây!
- Con gái?!
Lục Ly chợt hiểu, xem ra Lê thúc muốn quy hàng là vì con gái, ngoài ra cũng là bởi Diêm Hồng vứt bỏ. Lục Ly yên tâm.