Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thần niệm của Lục Ly đảo qua trên thân Lê thúc, xác định hắn quả thực thương nặng, chiến lực giảm mạnh, bèn gật đầu nói:
- Dâng ra hồn ấn, ngươi đừng giở trò, nếu không ta tuyệt sẽ không cho ngươi thêm cơ hội, ba điều kiện kia ta đều có thể thỏa mãn!
Chiến lực Lê thúc rất mạnh, khả năng tấn công, phòng ngự hay tốc độ đều vượt trội Lục Ly, có được thủ hạ như thế ai mà không muốn?
Ngoài ra Lê thúc còn hiểu rất rõ tình hình Nhị trọng thiên và Hắc Viêm Điện, đoán chừng Diêm Hồng sẽ lập tức triệu tập cường giả hạ giới, có thể hiểu rõ thêm càng nhiều, hi vọng sống sót của Lục Ly lại càng lớn.
Lê thúc không giở trò, thành thật ngưng tụ hồn ấn, Hồn Nô ở Thần Giới và Nhị trọng thiên cũng không khác nhân gian là mấy. Hồn ấn là hạch tâm linh hồn, hồn ấn bị khống chế, chủ nhân có thể giết chết Hồn Nô bất cứ lúc nào. Trừ phi hồn ấn vô cùng cường đại, có thể khống chế ngược lại linh hồn chủ nhân.
Lục Ly lại không bận tâm tới mối nguy này, bởi vì Long hồn quá cường đại, công kích linh hồn của Diêm Hồng đều có thể chống được, dù Lê thúc có động tay động chân trong hồn ấn, Lục Ly cũng không sợ.
Hồn ấn thoát ra khỏi người Lê thúc, chậm rãi bay tới chỗ Thần Sơn. Lục Ly khống chế Thần Sơn bay đi, cách Lê thúc chừng trăm dặm mới dừng lại. Hắn không thể không cẩn thận, phải biết Lê thúc hoàn toàn có đủ năng lực miểu sát hắn.
Bay ra trăm dặm, thần niệm một mực quan sát Lê Thúc, thấy hắn không có bất kỳ dị dạng nào, lúc này thân hình Lục Ly mới lóe lên bay ra, thu hồn ấn vào trong linh hồn, sau đó lập tức về lại trong Thần Sơn.
Từ đầu đến cuối Lê thúc đều không có bất kỳ tiểu động tác nào. Lục Ly để Tiểu Lục ngừng lại pháp trận lôi điện rồi mới đi luyện hóa hồn ấn, quá trình luyện hóa rất đơn giản, trong hồn ấn không thấy giấu giếm sát cơ.
Sau khi Lục Ly và Lê thúc có liên hệ tinh thần, Lục Ly triệt để yên tâm. Lê thúc thành là Hồn Nô của hắn, tự nhiên sẽ có cảm giác sợ sệt, tuyệt đối không dám nảy sinh tâm lý phản loạn, càng đừng nói chủ động công kích hắn.
Hưu!
Hắn khống chế Thần Sơn bay qua, thân hình chợt lóe hiện ra bên ngoài, Lê Thúc giãy giụa đứng dậy, định quỳ xuống hành lễ với Lục Ly.
Lục Ly khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi đã thành Hồn Nô của ta, không cần phải đa lễ, trước khôi phục thương thế đi đã!
- Đa tạ chủ nhân!
Lê Thúc ngồi xếp bằng, nuốt vào mấy viên đan dược chữa thương rồi bắt đầu tiến hành trị liệu. Lục Ly thở ra một hơi dài, cửa này xem như đã qua, chỉ là cục diện tiếp sau sẽ càng nguy hiểm gấp mấy trăm mấy ngàn lần, nhất thời hắn cũng không biết nên ứng đối thế nào.
Đan dược chữa thương của Lê thúc rất cao cấp, nhục thân hắn vốn cũng rất cường đại, vẻn vẹn một ngày, thương thế đã khôi phục bảy tám phần. Hắn mở mắt ra, câu nói đầu tiên liền là:
- Chủ nhân, ngươi mau trốn đi, giờ trốn còn kịp, nếu không ai cũng không cứu được chúng ta.
- Trốn? Có thể trốn đi đâu?
Lục Ly biết ý Lê thúc, cười đắng chát nói:
- Ngươi tưởng trốn vào bí cảnh trong tiểu thế giới, hoặc là tiềm phục nhân gian, bọn hắn liền không tìm được ta? Ngươi là người Hắc Viêm Điện, trước đó các ngươi chẳng phải cũng có Thần khí truy tung ta đấy thôi?
- Trốn đến những nơi thế kia chắc chắn không thoát được, ẩn núp ở Thần Giới hay nhân gian đều vô dụng.
Lê Thúc giải thích nói:
- Vừa nãy ta đã nghĩ kỹ rồi, giờ ngươi chỉ có hai con đường để đi, một là tới Ác Ma Giới, sau đó lại từ Ác Ma Giới trốn đến giới diện khác, không ngừng chuyển dời, cuối cùng tìm một Hỗn Độn bí cảnh, hoặc là Nguyên Thủy Bí Cảnh ẩn mình đi. Như thế, dù là điện chủ Hắc Viêm Điện cũng đừng hòng tìm ra. Hai là lập tức đi Nhị trọng thiên, sau đó nghĩ cách tới Tam trọng thiên, Tam trọng thiên quá lớn, hơn nữa ở đó cường giả như mây, dù là điện chủ Hắc Viêm Điện cũng không dám tùy tiện đuổi giết.
- Ách!
Nét mặt Lục Ly đầy vẻ kinh hãi, hai con đường mà Lê thúc kể ra, Lục Ly đều không dám tưởng tượng.
Đi Tam trọng thiên? Lấy thực lực của hắn, ở Nhị trọng thiên sợ là đều tấc bước khó đi? Giờ lại đi Tam trọng thiên, thế chẳng phải sẽ bị giết trong nháy mắt?
Lục Ly ngập ngừng, Lê Thúc thấy Lục Ly do dự, bèn lần nữa khuyên nhủ:
- Chủ nhân, ngươi đừng nghĩ nhiều, bọn hắn rất nhanh sẽ hạ giới, triệu tập nhân thủ sau đó hạ giới cùng lắm chỉ mất thời gian nửa tháng. Lần này ngươi giết Diêm Chân, còn đánh mặt Diêm Hồng, hắn tuyệt đối không bỏ qua, mà sẽ lập tức thỉnh thị điện chủ Hắc Viêm Điện, sau đó triệu tập cường giả hạ giới. Ta đoán sẽ có mười đến hai mươi tên võ giả hạ giới, thấp nhất cũng là Thiên Thần nhị kiếp. Trong khi đó Diêm Hồng đã là Thiên Thần tam kiếp, chủ nhân, chúng ta tuyệt đối không chống được!
- Mười đến hai mươi tên Thiên Thần nhị kiếp?
Lục Ly hít sâu một hơi khí lạnh, nếu thật có nhiều cường giả như vậy hạ giới, kết cục hắn sẽ thế nào? Xem ra Thần Giới đã không thể ở lâu.
Vấn đề là!
Hắn vừa đi, người nhà tộc nhân hắn phải làm sao? Diêm Hồng không tìm được hắn, nhất định sẽ tìm những người kia để trút giận.
Mặc dù lúc này người Lục gia đều ẩn nấp hết rồi, nhưng đối với bọn Diêm Hồng mà nói, muốn tìm ra là điều quá sức dễ dàng. Bọn hắn có thể triệu tập mấy chục vạn Thần Linh hạ giới tìm kiếm, vô luận giấu ở đâu đều chỉ có nước chết!
- Không thể đi!
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta không thể đi, ta mà đi, người nhà tộc nhân của ta đều sẽ chết, ta tuyệt đối không thể đi một mình!
- Ngươi không đi, bọn họ cũng sẽ chết!
Lê Thúc gấp, hắn thần phục Lục Ly là vì mạng sống, nếu Lục Ly không đi, vậy hắn cũng phải chết theo. Hắn thần phục còn nghĩa lý gì đâu?
Hắn nôn nóng nhìn Lục Ly nói:
- Chủ nhân, ngươi có thể trốn đi trước, lưu lại núi xanh không sợ không có củi đốt. Dù tộc nhân ngươi bị giết, ngươi cũng có cơ hội báo thù. Ngươi không đi, tất cả đều phải chết, ở lại cũng chẳng được gì!
- Ta không đi!
Lục Ly cố chấp nói, nếu hắn bị giết, bọn Diêm Hồng ngại ở thân phận hẳn không đến nỗi sẽ đi làm phiền tộc nhân hắn.