Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chất lỏng màu xanh lam ngoài kia rất cường đại, Lục Ly sợ Hư Không Trùng bị hủ thực, bởi thế mới không dám phóng thích quá nhiều.
Ông!
Thần Sơn lóe lên quang mang, mấy chục vạn Hư Không Trùng được truyền tống đi ra, Lục Ly lập tức điều khiển Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, xông đâm bên trong chất lỏng màu xanh lam.
- Tốt!
Hư Không Trùng thành công đâm xuyên qua chất lỏng màu xanh lam, đồng thời thuận lợi tiến vào trong tường thịt, mắt Lục Ly sáng rực lên, vội hạ lệnh:
- Thỏa thích gặm nhấm, cắn sạch nhục thể con quái thú kia cho ta!
Mấy chục vạn Hư Không Trùng xuất hiện trong tường thịt, bắt đầu gặm cắn không ngừng, thần niệm Lục Ly khóa chặt chúng, ánh mắt nóng rực chờ đợi Hư Không Trùng gặm ra từng lỗ to tướng trên tường thịt.
- Ách!
Song rất nhanh, vẻ kinh ngạc lần nữa hiện lên trên mặt hắn. Mấy chục vạn Hư Không Trùng gặm một lúc, lại chỉ gặm ra mười mấy lỗ nhỏ chừng nắm tay. Vách tường thịt kiên cố đến đáng sợ, răng Hư Không Trùng sắc bén như thế mà không cách nào gặm cắn được quá nhiều.
Chuyện khiến Lục Ly càng thêm kinh ngạc xảy ra, trong tường thịt có khí lưu lưu chuyển, rất nhanh lỗ nhỏ bị gặm ra lần nữa khôi phục như cũ, năng lực tự thân trị liệu của quái thú này mạnh đến biến thái!
- Hừ!
Lục Ly trùng trùng hừ lạnh một tiếng, Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, hắn tiếp tục phóng thích Hư Không Trùng, lúc này trong Thiên Tà Châu còn có hai trăm ức Hư Không Trùng, hắn định một hơi phóng thích một nửa đi ra.
Hắn lại muốn xem xem, là Hư Không Trùng gặm đủ nhanh, hay là độn thú này khôi phục càng nhanh? Một ngày gặm không chết thì một tháng, một tháng không được thì một năm!
Dù sao muốn ăn mòn Thần Sơn trong thời gian ngắn là điều không thể, chuyện hắn xuất hiện ở Nhị trọng thiên chắc Hắc Viêm Điện đã biết, đoán chừng sẽ không phái người hạ giới nữa. Trong khi hắn bị nhốt trong cơ thể Độn Thú, người Hắc Viêm Điện vừa khéo khó mà tìm ra.
Hắn còn nhiều thời gian, cứ tiếp tục bồi Độn Thú chơi đùa xem sao.
Trăm ức Hư Không Trùng bay ra, chui hết vào trong tường thịt Độn Thú, Lục Ly hạ lệnh, trăm ức Hư Không Trùng cùng lúc gặm cắn, trường diện vô cùng tráng quan.
Ô ô!
Dưới biển, con cá khổng lồ đột nhiên quay cuồng, phát ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào, khiến Độn Thú xung quanh hoảng hốt tháo chạy. Trăm ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn khiến con Độn Thú kia thống khổ không thôi, chỉ sau một lần gặm cắn, trên tường thịt thực quản bỗng chốc đã xuất hiện một lỗ lớn phương viên mấy trượng.
- Tốt lắm!
Lục Ly đại hỉ, chẳng qua nụ cười trên mặt hắn còn chưa nở rộ thì đã phát hiện động tác của toàn bộ Hư Không Trùng bỗng chợt chậm. Khí lưu trong tường thịt bắn ra, bao phủ lấy Hư Không Trùng, khiến tốc độ Hư Không Trùng thoáng chốc chậm lại.
Ông!
Tường thịt lấp lánh quang mang màu lam, sau đó khôi phục lại với tốc độ thấy được bằng mắt thường, nhục thân Độn Thú cường đại đến mức khó mà tưởng tượng, bị gặm ra lỗ thủng to tướng như thế nhưng chẳng mấy chốc đã phục hồi như cũ.
- Ha ha!
Lục Ly lại không mấy kinh hoảng, tuy tốc độ Hư Không Trùng biến chậm, song vẫn chưa bị giết, Hư Không Trùng cũng chưa thôi gặm cắn. Hắn lại muốn xem xem, khả năng trị liệu của Độn Thú liệu có phải vô hạn hay không?
- Gặm tiếp!
Lục Ly không để Hư Không Trùng di động mà cứ nguyên tại chỗ, chờ sau khi phục hồi như cũ lại hạ lệnh gặm tiếp. Trăm ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn, phần tường thịt vừa hồi phục lần nữa bị cắn lõm vào.
Ô ô!
Độn Thú đau đến lăn lộn, đuôi lớn quét ngang dưới biển, đụng nát một tòa cự thạch. Mấy hải thủ nhỏ xung quanh đi ngang qua, bị đuôi Độn Thú quét trúng, trực tiếp nện thành thịt nát.
- Tốc độ khôi phục nhanh nhất!
Thần niệm Lục Ly quét qua, thấy tường thịt Độn Thú lần nữa khôi phục với tốc độ thấy được bằng mắt thường.
Cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Lục Ly đột nhiên nhếch môi cười khẽ, thần sắc bỗng trở nên nhẹ nhàng. Bởi vì sau vài chục lần gặm cắn, Hư Không Trùng bắt đầu phân tách.
Một khi phân tách xong xuôi, trăm ức Hư Không Trùng sẽ biến thành hai trăm ức. Năng lượng cất chứa trong nhục thể Độn Thú quá mạnh, nếu không ngừng phân tách thế này, sợ là sẽ lên đến cả ngàn ức.
- Đáng tiếc!
Lục Ly khẽ thở dài, Hư Không Trùng phân tách nhiều đến mấy, năng lực cũng vẫn quá thấp. Nếu Hư Không Trùng có thể tiến hóa, vậy thì tốt đến mấy, lúc đó dù gặp phải Độn Thú cường đại, hắn đều không cần chạy trốn, chỉ cần tung ra Hư Không Trùng liền có thể trực tiếp gặm nhấm địch thủ thành xương khô.
Tốc độ phân tách tương đối chậm, tiêu tốn nguyên suốt một ngày, tất cả Hư Không Trùng mới hoàn thành phân tách. Trăm ức Hư Không Trùng biến thành hai trăm ức, Lục Ly lập tức hạ lệnh:
- Gặm!
Hai trăm ức Hư Không Trùng đồng loạt hành động, lần này thực quản bị gặm ra lỗ lớn diện tích gấp đôi. Độn thú lần nữa quay cuồng thống khổ, nước biển trong phạm vi ngàn dặm xung quanh không ngừng cuộn trào, bọt nước tung bay tận trời. Vừa khéo có hai tên võ giả đi ngang qua, cả hai đều bị dọa cho kinh hồn táng đảm, vội lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi.
- Vẫn có thể phục hồi như cũ?
Thần niệm Lục Ly quét nhìn, phát hiện tường thịt vẫn khôi phục với tốc độ khủng khiếp.
Chẳng qua lúc này trong lòng hắn lại rất bình thả, rốt cuộc ở bên trong Độn Thú sẽ tương đối an toàn, Hư Không Trùng còn có thể không ngừng phân tách. Giờ mà bắt phải ra ngoài, hắn tuyệt đối không chịu, trước cứ để Hư Không Trùng phân tách đến hai ngàn ức rồi tính.
Nếu là lúc trước, vạn ức Hư Không Trùng hắn chắc không chứa nổi. Nhưng giờ đại điện trong Thần Sơn đã lớn hơn trước nhiều, dù phải chứa mười vạn ức Hư Không Trùng đều không thành vấn đề. Hắn tự nhiên muốn có càng nhiều Hư Không Trùng càng tốt, sau này phóng thích Hư Không Trùng cũng sẽ không cần phải băn khoăn.
- Tu luyện, Tiểu Lục ngươi giúp ta canh chừng một lúc!
Lục Ly ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện, để Khí Linh Thần Sơn giám sát tình hình bên ngoài. Đoạn thời gian trước hắn có chút cảm ngộ, trạng thái Huyền Linh chi cảnh có cơ hội tiến hóa tấn cấp, giờ đã vô sự, vậy phải tranh thủ thời gian tu luyện mới được.
Ô ô!