Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2483 - Chương 2470: Gặm Đến Khi Nào Nó Phục Thì Thôi

Bất Diệt Long Đế Chương 2470: Gặm đến khi nào nó phục thì thôi

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly lại càng không sao cả, ở trong bụng Côn Ngư hắn rất an toàn, còn có thể không ngừng rèn luyện thân thể, hiện tại hắn đã không còn chỗ nào để đi, cớ gì mà không ở lại?

Thời gian cứ thế trôi đi, lại qua hơn nửa tháng, Lục Ly rốt cục quyết định không thể tiếp tục thế này nữa.

Bởi vì hôm nay có một cường giả đi ngang qua hải vực, tốc độ cường giả kia cực nhanh, hắn vác một thanh chiến đao to bản, khoác khôi giáp màu đen, đầu tóc trụi lủi. Từ gò má trái đến bên tai có hình xăm tà dạ, ánh mắt như ưng, khí tức như rồng.

Hắn đạp nước mà đến, tốc độ nhìn có vẻ rất chậm, nhưng chỉ một giây liền đã lướt qua mấy ngàn dặm, hệt như xuyên thoa giữa thời không. Lúc hắn đi đến hải vực, lôi điện trên không ùn ùn trút xuống, nhưng khi rơi đến đỉnh đầu liền tự động hoá thành hư vô.

Có lẽ bởi khí tức cường giả này quá kinh khủng, ngay cả Côn Ngư cũng bị trấn trụ, trôi nổi trên mặt biển không dám loạn động. Côn Ngư linh trí rất cao, nó rất rõ ràng nếu gặp phải cường giả mà dám làm loạn, cường giả kia liền có thể tiện tay đánh chết nó.

Cường giả đạp nước đi đến, lúc còn cách Côn Ngư khoảng mười dặm thì đột nhiên ngừng lại, quét mắt nhìn về phía Côn Ngư. Thoáng chốc đó, Lục Ly có cảm giác như bị Cự Long để mắt tới, toàn thân phát lạnh, cả người không dám có chút cử động nào, hô hấp đều ngừng lại.

Đây e là cường giả khủng bố nhất mà hắn từng gặp qua, hắn cảm giác được thần niệm cường giả kia trực tiếp quét vào tận sâu trong linh hồn, khiến hắn như là một nam tử thân không tấc vải đứng trần truồng trên phố, mặc cho người nhìn ngó.

Kích thẳng nơi sâu nhất trong tâm linh!

Thậm chí Lục Ly cảm thấy chỉ cần tâm niệm cường giả này khẽ động, linh hồn hắn sẽ lập tức tiêu tán. Cảm giác này thực sự quá khủng bố, ép cho Lục Ly hít thở không thông.

Cường giả kia chỉ thoáng nhìn về phía Lục Ly một lúc, nhưng Lục Ly lại cảm thấy như đằng đẵng tận mấy ngày, sau đó nam tử thu hồi ánh mắt, nhấc bước tan biến ở phương xa.

Hô hô!

Lục Ly thở dài một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thần niệm quét đi ra, phát hiện Côn Ngư cũng đang run rẩy, đủ thấy sức chấn nhiếp của cường giả này lớn đến cỡ nào.

- Không thể tiếp tục ở đây lâu!

Lục Ly hồi thần, có lẽ võ giả kia không phát hiện thấy hắn trong cơ thể Côn Ngư, nhưng nếu đám người Diêm Hồng vừa khéo đi ngang qua, đoán chừng chỉ cần thần niệm tuỳ ý quét qua liền có thể phát hiện hắn.

Nếu thế hắn hoặc là chạy ra khỏi bụng Côn Ngư, hoặc là khống chế Côn Ngư chìm xuống đáy biển.

Dưới đáy biển có rất nhiều Độn Thú cường đại, cường giả bình thường vạn vạn không dám đi xuống quá sâu. Dù là đám người Diêm Hồng cũng sẽ không đi xuống đáy biển thăm dò, rốt cuộc dưới kia thực sự quá lớn.

- Có lẽ Độn Thú bị cường giả dọa sợ, sẽ chìm xuống đáy biển trốn tránh một thời gian...

Lục Ly quyết định trước cứ chờ, để xem Độn Thú có chủ động chìm xuống đáy biển không.

Hắn nghĩ nhiều!

Côn Ngư đảo quanh mấy vòng, xác định cường giả kia đi rồi, nó liền tiếp tục đuổi theo lôi điện. Lục Ly nghĩ nghĩ, lập tức hạ lệnh:

- Hư Không Trùng, gặm cho ta!

Độn Thú này không thức thời, vậy liền bắt nó chịu chút khổ, để nó thức thời. Bỏ ngay suy nghĩ có thể dùng lôi điện diệt sát Hư Không Trùng. Nhân khi lôi điện còn chưa đánh xuống, mấy ngàn ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn, thoáng thốc liền gặm ra chi chít lỗ thủng trong người Hư Không Trùng.

Ô ô!

Tức thì, Độn Thú tru lên thống khổ, tiếng gào truyền khắp phương viên vạn dặm, thân hình khổng lồ quay cuồng trong nước biển, dẫn lên sóng cả ngất trời trời. Biển gầm gào thét mà đi, nước biển quanh bốn phía như thể bị bão tố cuốn thốc lên, sóng biển kinh thiên.

Hư Không Trùng vừa gặm qua một đợt, Lục Ly lập tức để chúng hóa thành hư ảnh. Trên không một đạo lôi điện đánh xuống, đợi Lục Ly hấp thu xong xuôi, lại lần nữa hạ lệnh Hư Không Trùng gặm cắn.

Ô ô!

Độn Thú tru lên đau đớn, lúc Hư Không Trùng trong đầu cũng động, bắt đầu gặm nhấm máu thịt, trong mắt nó rốt cục lộ ra một tia hoảng sợ.

- Ồ!

Trong đầu Lục Ly đột nhiên vang lên tiếng truyền âm kinh nghi của Tiểu Lục:

- Chủ nhân, Độn Thú này truyền âm cho ta.

- Cái gì?

Lục Ly tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác một lúc mới truyền âm hỏi lại:

- Nó có thể truyền âm cho ngươi? Ngươi chắc chứ? Nó nói gì?

- Chắc, con quái thú này linh trí rất cao, hiểu được dùng sóng ý niệm đặc thù giao lưu với ta!

Tiểu Lục khẳng định nói:

- Nó bảo nó đầu hàng, nói ngươi đừng giết nó, nó lập tức phun ngươi ra, sau này nhìn thấy ngươi sẽ vòng tránh đi.

- Ha ha ha!

Lục Ly bật cười ha hả, tròng mắt khẽ chuyển nói:

- Ngươi chú ý, đừng để nó phun Thần Sơn ra ngoài. Truyền âm đáp lời, để nó trước chìm xuống đáy biển cái đã.

Lục Ly há có thể rời đi? Độn Thú này đã sợ, vậy là tốt nhất, trước cứ xuống đáy biển rồi tính. Ở đây mục tiêu quá lớn, nếu lại có cường giả đi ngang, rất dễ bị phát hiện ra.

Tiểu Lục thông qua phương thức truyền tin đặc thù của Mị Linh truyền âm cho Độn Thú, Côn Ngư vội vàng lắc lắc đuôi, thoáng chốc liền lặn xuống dưới biển, lao thẳng tới đáy, rất là nghe lời.

- Ha ha! Thế này cũng được?

Lục Ly không khỏi hưng phấn, tâm tư cũng linh hoạt lên, tròng mắt khẽ chuyển. Bên kia Côn Ngư khoái tốc chìm xuống đáy biển, tiếng Tiểu Lục truyền âm vang lên:

- Chủ nhân, quái ngư truyền âm nói nó đã theo lệnh ngươi xuống đáy biển, nó nói lập tức sẽ mở miệng, để chúng ta bay ra.

- Bay cái con khỉ!

Lục Ly cười lạnh, tiếp sau liền hạ lệnh cho Hư Không Trùng:

- Gặm cho ta, gặm đến khi con cá mập này nửa chết nửa sống rồi tính!

Hư Không Trùng lập tức hành động, mấy ngàn ức Hư Không Trùng không ngừng gặm cắn, mặc dù năng lực hồi phục của Côn Ngư rất mạnh, hơn nữa trong thân thể còn có khí lưu kỳ dị khiến tốc độ Hư Không Trùng chậm lại, đáng tiếc số lượng Hư Không Trùng thực sự quá nhiều. Nhất là trong đầu Côn Ngư cũng có Hư Không Trùng, nếu không phải Lục Ly khống chế không để chúng gặm nhấm linh hồn, e là lúc này Côn Ngư sớm đã đi đứt.

Bình Luận (0)
Comment