Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì uy vọng Đại Ma Vương cực cao, dẫn đến không ai dám đi bắt nạt tộc muội nàng. Thiên Vân Sơn nhờ đó mà biến thành nơi an toàn nhất bên cạnh ba tòa thành trì, cũng chính vì thế Lê thúc mới đề nghị đi Thiên Vân Sơn.
- Vậy thì đi Thiên Vân Sơn!
Lục Ly khẽ gật đầu, đề nghị của Lê thúc cũng hợp ý hắn, hiện tại đi Thiên Vân Sơn đích thật là lựa chọn tốt nhất.
Bọn hắn cần một nơi an toàn yên tĩnh để tu luyện, không có thực lực tấc bước khó đi. Ở Nhị trọng thiên, thực lực Lục Ly tính là lót đáy, với chút thực lực ấy trừ tìm nơi nào đó thành thật tu luyện ra thì chẳng làm được gì nữa cả.
Thương thế Viên Binh còn chưa khỏi hẳn, Lục Ly và Lê thúc cũng không vội ở nhất thời. Từ chỗ này tới Thiên Vân Sơn cách một đoạn tương đối xa, dù trên đường một mực bình an vô sự, ít nhất cũng cần hai ba tháng, muộn thêm một ngày hai ngày không thành vấn đề.
Viên Binh khôi phục rất nhanh, hai ngày sau về cơ bản đã khỏi hẳn, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức quỳ xuống hành lễ với Lê Thiên:
- Gặp qua đại nhân!
Thực lực Viên Binh mạnh hơn Lê Thúc một chút, nhưng tình thế không bằng người, mạng nhỏ của hắn bị Lê thúc nắm ở trong tay, tự nhiên phải cúi đầu thuần phục. Lê thúc khẽ gật đầu, chỉ vào Lục Ly nói:
- Bái kiến công tử!
Viên Binh nhìn sang, ánh mắt mang theo một tia e ngại, hành lễ với Lục Ly, miệng nói:
- Viên Binh diện kiến công tử.
Hư Không Trùng của Lục Ly khiến Viên Binh chịu không ít đau khổ, hắn tự nhiên hận Lục Ly đến tận xương, chỉ là lúc này không dám biểu lộ ra, bằng không sẽ bị Lê thúc chém giết trong nháy mắt.
- Đi thôi, tới Thiên Vân Sơn!
Lục Ly phất tay, tiến vào trong Thần Sơn, Thần Sơn biến thành một quả cầu nhỏ, bay đến trên tay Lê thúc. Đây là điều sớm được Lục Ly và Lê thúc thương lượng từ trước, Lê thúc mang theo hắn đi tới, như vậy sẽ càng an toàn, tốc độ cũng càng nhanh, thời khắc then chốt hắn còn có thể lợi dụng Hư Không Trùng đánh lén.
Lê thúc để Viên Binh đi trước dẫn đường, Viên Binh càng thêm quen thuộc nơi này, hắn đã lăn lộn ở Thiên Ma Đảo rất nhiều năm. Trước đó từng cùng theo một nhóm cường giả du tẩu trên đảo, cướp bóc võ giả cấp thấp. Cách đây không lâu nhóm bọn hắn gặp phải một cường giả, bị giết gần hết, mấy người còn lại tách ra đào tẩu. Hắn may mắn không bị giết, chạy trốn tới nơi này, không ngờ lại lật thuyền trong mương.
Có Viên Binh dẫn đường, hành trình an toàn lên rất nhiều. Viên Binh biết rõ nơi cư trú của một ít lão quái vật đang tiềm tu, hắn dẫn Lê thúc đảo tới đảo lui, đi hơn mười ngày mà không hề gặp phải người nào.
Ngày thứ mười sáu!
Viên Binh đột nhiên ngừng lại, Lê thúc thần sắc giới bị nhìn chăm chăm phía trước mặt, bởi vì trước mặt ẩn ẩn truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, chứng tỏ có người đang đánh nhau.
- Vòng tránh đi!
Lê thúc không muốn đi quan chiến, vạn nhất là hai nhóm cường nhân đang khai chiến, bọn hắn đi qua rất dễ bị ngộ sát, náo nhiệt như thế tốt nhất đừng dây vào thì hơn.
Bọn hắn không muốn xem náo nhiệt, náo nhiệt lại tìm tới bọn hắn. Hai người vừa lách vòng sang bên trái, nhóm người nơi xa cũng ngay lập tức vọt tới bên này. Lê thúc và Viên Binh vội vàng tiềm phục ẩn núp, trên đầu rõ ràng đang có hai nhóm người đánh nhau, bọn hắn không muốn bị cuốn vào tranh chấp thế này.
Nhân số hai bên tổng cộng có hơn năm mươi người, hiện tại nhóm hơn ba mươi người chính đang truy sát nhóm hơn hai mươi người, mặc dù chiến lực của đại bộ phận đám người kia đều yếu thua Viên Binh Lê Thúc, nhưng rốt cuộc nhân số quá nhiều, một khi bị vây giết vẫn rất phiền toái.
Hưu!
Cũng may nhóm trước vội vã chạy trốn, nhóm sau vội vã truy sát, không ai chú ý đến hai người Lê Thiên. Cả đám khoái tốc phi hành, chớp mắt đã lướt qua trên đỉnh đầu Lê thúc và Viên Binh.
- Ồ!
Đột nhiên, một người trong đó phát ra tiếng hô kinh ngạc, đảo mắt nhìn xuống chỗ Lê thúc và Viên Binh, miệng kêu to:
- Nơi này có hai tên ẩn nấp!
Bá bá bá!
Hơn mười đạo thần niệm quét xuống, tên cường giả đi đầu hét lớn:
- Lưu lại bốn người diệt bọn hắn, những người còn lại tiếp tục đuổi giết!
Hưu!
Bốn người phía sau cùng bay ngược trở về, một người từ đằng xa đã vung chưởng đánh tới, từng mảnh đất đá chỗ ngọn núi nơi Lê thúc và Viên Binh ẩn núp bị xới tung, cát bụi ngập trời, cự thạch bắn tung toé, đỉnh núi đổ sụp xuống.
Hưu!
Lê Thiên và Viên Binh lao vút lên, hai người không chiến đấu mà quay đầu bay về hướng bắc. Không phải bọn hắn sợ bốn người này, mà là sợ một khi khai chiến với bốn người sẽ dẫn tới càng nhiều người, hai người định trước thoát đi một đoạn, nếu bốn người kia vẫn theo sát không bỏ thì hẵng khai chiến.
Tốc độ Lê Thiên và Viên Binh đều rất nhanh, nhưng bốn người kia đều không e sợ, bọn hắn thấy nhân số bên mình áp đảo, hoàn toàn có cơ hội đánh giết hai người Lê Thiên.
Tốc độ sáu người cực nhanh, mấy chục giây đã lao đi mấy vạn dặm. Lê Thiên và Viên Binh phát hiện không cắt đuôi được bốn người bèn liếc nhau, binh khí hiện ra trong tay, chuẩn bị chém giết bốn người này.
- Giết!
Lê thúc gầm lên, hắn và Viên Binh đồng thời xoay lưng, nhắm một người trong đó mà tấn công, hai dải lụa kinh thiên bắn ra. Người đi đầu phía bên kia muốn tránh né thì đã muộn, bị hai đạo dải lụa đánh trúng, cả người bị nện bay.
- Tìm chết!
Ba người còn lại phẫn nộ không thôi, một người trong đó hóa thành hư ảnh, sát na sau liền đã xuất hiện bên cạnh Viên Binh, vung trảo cắm lên lưng hắn. Viên Binh trở tay đâm tới một kiếm, không ngờ người kia lại có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, trường kiếm căn bản không đâm xuyên được.
Ầm!
Viên Binh bị đánh bay, sau lưng be bét máu tươi, nếu không phải nhục thân hắn cường hoành, lúc này e rằng đã bị trảo vừa rồi xuyên thủng. Đồng thời với đó, hai người khác vọt tới chỗ Lê thúc, cùng lúc phát động công kích mãnh liệt.
Ông!
Lê thúc đột nhiên tan biến giữa trời, chỉ thấy một ngọn núi nhỏ xíu lấp lánh quang mang lơ lửng giữa không trung, tiếp đó côn trùng bay ra đầy trời. Hai người kia một người phản ứng cực nhanh, lập tức rút lui, người còn lại thì bị Hư Không Trùng bao trùm không thoát ra được.