Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm!
Thần Sơn cấp kịch biến lớn, cường hành đụng trúng người này, thoáng chốc liền nện văng hắn va vào ngọn núi gần đó. Tiếp sau, bên trong Thần Sơn lóe lên quang mang, Lê thúc xuất hiện, trọng kiếm ầm ầm nện lên đầu người kia.
A!
Hư Không Trùng bắt đầu gặm cắn bên trong thân thể, hắn chính đang thất kinh, Lê Thúc lại bất ngờ xuất hiện dùng trọng kiếm tấn công, hắn quên cả tránh né hay ngăn cản, cứ thế bị trọng kiếm đánh lên đầu.
Ầm!
Lê thúc cảm ngộ được một loại chân ý tương tự bí thuật Toái Hồn của Lục Ly, uy lực lại lớn gấp không biết bao lần. Lực lượng cường đại truyền ra từ mũi kiếm, nổ tung trong đầu người kia.
- Hoàn mỹ!
Lê thúc đại hỉ, vừa rồi Lục Ly truyền âm cho hắn, nói sẽ phối hợp khai chiến. Không ngờ ngay từ lần phối hợp đầu tiên đã hoàn mỹ như vậy, mặc dù hắn cũng có thể đánh giết võ giả này, nhưng phối hợp cùng Lục Ly khiến mọi thứ trở nên đơn giản và nhẹ nhàng đi nhiều.
Hắn một tay nắm lấy Thần Sơn, thân hình như cuồng long bay vút đi, mục tiêu lần này là tên khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo.
Hưu!
Viên Binh cũng từ phía dưới bay vụt lên, nhắm thẳng đến võ giả đang bị trọng thương. Bên này Lê thúc rất nhanh liền áp sát tên võ giả thân khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Hắn không công kích từ xa, mà trước nghĩ cách tới gần nhằm sáng tạo cơ hội cho Lục Ly.
Phanh phanh phanh!
Trọng kiếm và lợi trảo không ngừng va chạm, lợi trảo này rõ ràng cũng là bảo vật, trọng kiếm hắn chém lên không khác gì chém vào binh khí, tay hắn còn bị chấn rung tê rần.
Thần niệm Lục Ly yên ắng quét tới, nhưng thân pháp người này quá quỷ dị, chợt xa chợt gần, hơn nữa rõ ràng còn có ý đề phòng Thần Sơn, Lục Ly một mực không tìm được cơ hội để ra tay.
Oanh!
Bên kia Viên Binh đã đâm chết tên võ giả trọng thương, cục diện biến thành hai chọi hai. Áp lực lên thân Lê thúc không còn lớn như trước, chiến lực Viên Binh lại tương đối mạnh, mặc dù bị thương song vẫn có thể đè tên võ giả còn lại ra mà đánh.
- Đi hợp vây với Viên Binh giết tên còn lại, người này nhất định sẽ đánh lén ngươi!
Lục Ly đột nhiên linh cơ khẽ động, truyền âm cho Lê thúc, mắt Lê thúc đảo nhẹ, trường kiếm trong tay đâm ra mấy chiêu, sau đó như tên nhọn bắn ngược mà đi, lao thẳng tới chỗ Viên Binh.
Quả nhiên...
Võ giả khoác chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo cuống lên, thân thể biến thành hư ảnh, trực tiếp đâm xuyên hư không, một giây sau liền xuất hiện ở sau lưng Lê thúc.
Ông!
Đúng lúc này, Thần Sơn trong tay Lê Thúc lóe lên quang mang, Lê thúc bị Thần Sơn hút vào, tiếp đó Hư Không Trùng hiện ra đầy trời, gào thét lao đến võ giả đang đâm xuyên tới. Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, nháy mắt đã có vài chục vạn Hư Không Trùng tiến vào trong thân thể người kia.
- Hả?
Võ giả kia biến sắc, cả người đột nhiên bắn ngược xuống, vọt thẳng vào lòng đất, rất nhanh liền tan biến không thấy tăm hơi.
- Trốn rồi?
Lục Ly thầm hô đáng tiếc, hắn đang muốn kiếm một kiện chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo để mặc. Không ngờ người này phản ứng nhanh như vậy, gần như không chút ngập ngừng lập tức thoát đi.
Chuyện còn lại liền dễ làm, Lục Ly phóng ra Lê thúc, cùng Viên Binh hợp vây giết nốt tên võ giả còn lại. Người kia vốn định đào tẩu, đáng tiếc bị Viên Binh cuốn lấy, sau khi Lê thúc gia nhập chiến đoàn, rất nhanh liền bị Viên Binh vung kiếm đâm chết.
Quét dọn chiến trường, thu lại tất cả bảo vật và không gian giới chỉ, Lục Ly kéo Viên Binh vào trong Thần Sơn dưỡng thương, Lê thúc một mình mang theo Thần Sơn khoái tốc đào tẩu. Nếu còn không trốn, e là mấy chục người kia sẽ quay lại truy sát Lê thúc.
Một hơi trốn ra mấy trăm vạn dặm, xác định phía sau không có ai truy sát, Lê thúc như trút được gánh nặng. Hắn truyền tin cho Viên Binh hỏi dò lộ tuyến, sau đó cứ thế đi tới.
Viên Binh bị thương không nhẹ không nặng, dù sao đi đường cũng không cần quá nhiều người, Lục Ly liền để Viên Binh ở lại trong Thần Sơn trị liệu nốt thương thế. Ở Thiên Ma Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch tập sát, nhất định phải thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tốt nhất, bằng không rất dễ bị người chém giết.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!
Lê Thúc đang bôn tẩu thì chợt ngừng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi. Bởi vì hắn đi ngang qua một hồ lớn, đáy hồ bất ngờ quét ra một đạo thần niệm, thần niệm kia khiến hắn lạnh cả sống lưng, cảm giác hệt như đang đối mặt điện chủ Hắc Viêm Điện.
Hắn hoàn toàn không dám động, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy dọc xuống. Nếu cường giả này mà ra tay, hắn và Lục Ly Viên Binh cộng lại đều không địch nổi một chiêu.
- À...
Bên trong Thần Sơn, Lục Ly và Viên Binh cũng khẽ run lên, bởi vì đạo thần niệm kia trực tiếp quét vào bên trong Thần Sơn, đảo qua trên người Lục Ly và Viên Binh. Hai người đều cảm ứng được sự cường đại của đạo thần niệm này, khoan nói thực lực đối phương khủng bố tới cỡ nào, chí ít linh hồn tuyệt đối mạnh đến không cách nào đong đếm.
Lục Ly và Viên Binh không dám động, gặp phải cường giả cấp bậc như thế, bất kỳ dị động nào cũng đều vô dụng. Chỉ còn biết trông xem cường giả này liệu có động sát tâm hay không, nếu người này động sát tâm, dù có là cha của Thiên Vương cũng không cứu được bọn hắn.
- Cửu Kỳ Sơn!
-
Ba chữ đột nhiên bay ra, vang lên trong linh hồn ba người Lục Ly. Lục Ly và Lê thúc biến sắc, cảm giác tuyệt vọng dâng lên từ tận sâu trong linh hồn. Đối phương đã nhận ra Cửu Kỳ Sơn, như vậy khả năng ra tay cướp đoạt là rất lớn. Dù Lục Ly chủ động nhường ra Cửu Kỳ Sơn, cường giả này có lẽ cũng sẽ giết người diệt khẩu, phòng ngừa tin tức tiết ra.
Cửu Kỳ Sơn chính là bảo vật của Mục Đế, một chí cường giả ở Tam trọng thiên, đối diện bảo vật như thế, đổi lại là ai cũng sẽ động tâm.
Ông!
Mắt Lục Ly khẽ lấp lánh, hắn chủ động truyền tống đi ra, chắp tay nói:
- Hồi bẩm tiền bối, bảo vật này của tiểu tử hẳn là Cửu Kỳ Sơn, chẳng qua còn thiếu ba tòa Thần Sơn chưa tìm được.
Đối mặt cường giả như thế, đùa nghịch tiểu tâm cơ không khác gì tự sát, chi bằng thoải mái thừa nhận.
- Ừm, đúng thật!