Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh, giọng nói kia lần nữa vang lên, ngữ khí bình thản không mang theo chút tình tự nào, khiến Lục Ly và Lê thúc khẽ thở phào một hơi. Lát sau, tiếng nói kia tiếp tục truyền tới:
- Tiểu tử, ngươi không sợ bản tọa ra tay chiếm đoạt bảo vật, chém giết các ngươi?
- Sợ chứ!
Lục Ly chắp tay, thần sắc đắng chát nói:
- Ai cũng không muốn chết, tiểu tử càng không muốn chết. Chỉ là chiến lực tiền bối cường đại như thế, tiểu tử nói nhiều cách mấy cũng vô dụng, nếu hôm nay phải chết ở đây, chỉ có thể trách số mệnh tiểu tử không tốt.
- Ha ha ha!
Cường giả kia đột nhiên cười lớn, nói một câu khiến Lục Ly và Lê Thiên mừng như điên:
- Tiểu tử ngươi thông minh đấy, các ngươi đi đi, bản tọa sống mấy chục vạn năm, còn chưa đến nỗi làm khó dễ đứa trẻ nít vắt mũi chưa sạch như ngươi, một tòa Cửu Kỳ Sơn tàn khuyết mà thôi, bản tọa còn không để vào trong mắt.
- Đa tạ tiền bối!
Lục Ly cùng Lê Thiên đồng thời cúc cung hành lễ, lúc hai người đang định vòng tránh đi, cường giả kia đột nhiên truyền âm cho riêng Lục Ly:
- Nếu bản tọa nhớ không lầm thì trên Thiên Ma Đảo cũng một tòa Cửu Kỳ Sơn, cụ thể ở trong tay ai bản tọa quên rồi, có thể được đến hay không phải xem vận khí và thực lực của ngươi. Được đến Thần Sơn kia, uy lực Cửu Kỳ Sơn trong tay ngươi sẽ bạo tăng.
...
Lục Ly lại tiến vào trong Thần Sơn, lần này hắn để Lê thúc thu Thần Sơn vào không gian giới chỉ, nếu gặp chuyện liền lập tức thả bọn hắn ra là được.
Như vậy có thể tránh miễn cường giả phát hiện Cửu Kỳ Sơn, vừa rồi cường giả kia không ngấp nghé, không có nghĩa là những cường giả khác sẽ không ngấp nghé.
Lê thúc mang theo Lục Ly Viên Binh khoái tốc hành tẩu, sau khi đi được mấy chục vạn dặm, cảm giác lạnh toát sống lưng mới hoàn toàn biến mất. Vừa rồi đúng thật quá nguy hiểm, nếu cường giả kia muốn giết người đoạt bảo, ai cũng đừng hòng chạy thoát.
- Có một tòa Thần Sơn ở ngay trong Thiên Ma Sơn? Nếu dung hợp được tòa Thần Sơn thứ bảy, uy lực Cửu Kỳ Sơn sẽ bạo tăng?
Lục Ly không khỏi có chút mong đợi, hắn và Tiểu Lục đã trao đổi qua, biết nếu có thể dung hợp đủ chín tòa Thần Sơn, uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
Chỉ là biển người mênh mông, ai biết toà Thần Sơn kia ở đâu? Hơn nữa nếu chỉ là một tòa Thần Sơn đơn lẻ, uy lực không mấy đáng kể, chắc giờ đang được đặt trong ngóc ngách một không gian giới chỉ nào đó cũng nên? Chẳng lẽ hắn phải tìm đến từng tên võ giả ở Thiên Ma Đảo để xác minh? Vạn nhất toà Thần Sơn kia nằm trong tay Đại Ma Vương thì sao? Không lẽ hắn phải đi tìm Đại Ma Vương để đòi?
- Ai...
Lục Ly phát hiện khả năng tìm ra được tòa Thần Sơn thứ bảy là rất nhỏ, chuyện này chỉ có thể xem duyên phận. Nếu không đụng phải, có cưỡng cầu cũng vô dụng.
Lê thúc và Viên Binh trao đổi một phen, chọn ra lộ tuyến an toàn nhất. Chẳng qua an toàn này chỉ là tương đối, rốt cuộc trên Thiên Ma Đảo có không biết bao nhiêu người đang không ngừng du tẩu, ai dám chắc có thể tránh được hết cường giả?
Thần Sơn thu vào trong không gian giới chỉ, thần niệm Lục Ly không cách nào thò ra. Hắn bèn dứt khoát bế quan tiếp tục tu luyện, gần đây trạng thái Huyền Linh chi cảnh sắp được đến thăng hoa, hắn phải tranh thủ thời gian mau chóng tiến hóa.
Thời gian dần trôi, vận khí ba người Lục Ly không sai, đi tới bốn năm ngày, mặc dù hai lần gặp phải võ giả. Nhưng võ giả gặp phải ở cả hai lần đều không quá mạnh, một lần đối phương không dám tìm Lê thúc gây sự, một lần Lê thúc kịp thời vòng tránh đi.
Ngày thứ sáu, Lục Ly đang tu luyện thì bị đánh thức, Lê thúc truyền âm nói gặp phải phiền toái. Thần niệm Lục Ly quét ra, thấy Thần Sơn đã được phóng thích, hắn lập tức thả ra Viên Bình sớm đã khôi phục từ mấy ngày trước.
- Tám người? Thực lực chẳng ra làm sao, lại dám chặn đường!
Thần niệm Lục Ly đảo quanh một lượt, phát hiện trước mặt có tám tên võ giả, khí tức tương tự Diêm Chân. Sau khi thấy Viên Binh đi ra, sắc mặt cả đám khẽ biến, bọn hắn còn phát hiện thần niệm Lục Ly, nét mặt ai nấy lập tức càng thêm khó coi.
Ai biết trong Thần Sơn còn có bao nhiêu người? Không chừng lát nữa Lê thúc lại thả ra mười mấy người cũng nên. Bọn hắn vốn tưởng có ưu thế nhân số nên mới chặn đường Lê thúc, nếu bên này vẫn cất giấu thêm người, bọn hắn liền đá phải ván sắt.
- Lão đại, giờ làm thế nào?
Phía đối diện, một tên trung niên trong đám quay đầu hỏi lão giả tóc xám thủ lĩnh, lão giả ánh mắt lấp lánh, cắn răng khua tay nói:
- Động thủ!
Ông!
Còn chưa dứt lời, bên này Viên Binh đã động thủ trước, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường cung, dây cung giật động liên hồi, từng mũi tên như hắc ảnh gào thét bay đi, tốc độ nhanh đến dọa người. Chỉ một hơi thời gian đã bắn ra mấy chục mũi, hắc tiễn bắn ra liên miên không dứt, xé rách cả hư không.
Phanh phanh phanh!
Trước mặt lão giả hiện ra quang thuẫn màu trắng, quang thuẫn này là do khí lưu ngưng tụ mà thành, khí lưu còn đang không ngừng xoay tròn, từng mũi hắc tiễn vọt tới đều bị quang thuẫn nuốt chửng.
- Ha ha!
Viên Binh cười lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang, miệng quát khẽ:
- Bạo!
Rầm rầm rầm!
Quang thuẫn đột nhiên phát nổ, từng mảnh không gian xung quanh cũng phát nổ theo. Sóng xung kích khủng bố bỗng chốc cuốn thốc ra, nổ bay mấy tên võ giả gần đó.
- Rút lui...
Lão giả tóc xám bị nổ cho máu me khắp người, hoảng hốt vừa giật lùi vừa rống to. Viên Binh cười lạnh, trường cung tiếp tục bắn tên. Lần này khác với lần trước, hắc tiễn như từng con rắn độc uốn éo, tốc độ càng nhanh, nhẹ nhàng đuổi kịp mấy người, cuốn lấy bọn hắn.
- Với chút thực lực như thế mà cũng học đòi đi cướp giết người ta?
Viên Binh giễu cợt nói, Lê thúc bắn tới, trọng kiếm trong tay nện tới một tên võ giả đang bị hắc tiễn trói chặt. Tiếng nổ ầm vang, đầu võ giả kia vỡ vụn, cả người bị nện bay.
Phanh phanh phanh!
Lê thúc và Viên Binh liên thủ, tám người không thoát được một ai, lần lượt bị đồ sát sạch sẽ. Thần niệm Lục Ly một mực theo dõi tình hình bên ngoài, thấy vậy không khỏi ngấm ngầm tán thưởng.