Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chiến lực Viên Binh quả nhiên rất mạnh, hắn chỉ thiếu mỗi chiến giáp và binh khí Hồng Linh Thiên Bảo, nếu không chiến lực sẽ càng mạnh thêm mấy phần.
- Lực công kích của ta vẫn quá yếu, khả năng phòng ngự cũng kém, tốc độ càng không được, điểm mạnh duy nhất là năng lực phòng ngự của linh hồn!
Lục Ly phân tích đối chiếu một phen, phương diện phòng ngự có thể nghĩ cách tìm lôi điện hấp thu, đây là cách đề thăng nhục thân nhanh chóng nhất. Về phần lực công kích, hoặc là lĩnh hội chân ý cường đại, hoặc là cảm ngộ một chân ý mới để dung hợp vào trong Sát Đế quỷ trảm, tăng lên số lần lộn vòng của Sát Đế quỷ trảm.
Hiện tại Sát Đế quỷ trảm chỉ có tam chuyển, nếu đạt tới tứ chuyển, ngũ chuyển thậm chí thập chuyển, đến lúc đó ngay cả Thiên Thần tam kiếp hẳn cũng có thể nhẹ nhàng chém giết. Đương nhiên lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc, dung hợp chân ý mới vào Sát Đế quỷ trảm là điều vô cùng khó khăn, muốn làm được cần có thời gian và vận khí.
Còn về tốc độ di chuyển thì lại càng khó, hoặc là tìm một kiện Hồng Linh Thiên Bảo có thể đề thăng tốc độ, hoặc là nỗ lực tu luyện thần lực. Thần lực cường đại, tốc độ tự nhiên cũng sẽ tăng lên. Hoặc còn một cách khác là cảm ngộ chân ý phương diện tốc độ.
- Đi!
Bên kia Lê thúc và Viên Binh quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, sau đó tiếp tục tiến lên. Lần này Viên Binh không tiến vào Thần Sơn, thương thế hắn đã khỏi hẳn, lại càng quen thuộc tình hình Thiên Ma Đảo, để hắn dẫn đường sẽ càng thêm an toàn.
Lục Ly không để ý mấy chuyện này, tiếp tục an nhàn bế quan tu luyện. Lê thúc và Viên Binh không truyền âm, hắn cái gì đều không quản.
Đoạn đường sau đó không mấy an bình, đi được hơn một tháng mà đã mấy chục lần gặp phải võ giả, Lê thúc và Viên Binh không truyền âm cho Lục Ly, bởi vì với chiến lực Lục Ly hiện tại cũng chẳng giúp được gì nhiều. Bởi vì Lục Ly mải tu luyện nên căn bản không biết. Viên Binh dẫn đường vòng tránh qua những nơi cường giả tiềm tu và phạm vi các đại thế lực, thế nên võ giả gặp phải gần đây đều không quá mạnh.
Hôm qua bọn hắn gặp phải võ giả mạnh nhất từ đầu hành trình đến nay, là một độc hành hiệp, Viên Binh và Lê thúc đều không phải đối thủ của người này, kém chút bị đối phương đánh chết. Lê thúc và Viên Binh liều mạng đào tẩu, đối phương cũng có chỗ cố kỵ, sau cùng thật không dễ dàng mới thành công trốn thoát được.
- Nhanh, nhiều nhất ba ngày liền có thể đến Thiên Vân Sơn!
Sau khi trốn thoát, hai người tìm tới một sơn động nhỏ ẩn náu dưỡng thương nghỉ ngơi, Viên Binh nhìn địa đồ, thở dài một hơi. Lê thúc lại nhìn về phương xa, khẽ gật đầu. Hi vọng ba ngày tới sẽ thuận lợi, chỉ cần đến được Thiên Vân Sơn liền triệt để an toàn.
Viên Binh đột nhiên ngước mắt nhìn Lê thúc nói:
- Đại nhân, sau khi đến Thiên Vân Sơn có thể giải độc giúp ta được không? Ta không thể tiến vào Thiên Vân Sơn, bằng không tất chết không nghi ngờ!
- Sao lại tất chết không nghi ngờ?
Lê Thúc nghi hoặc, chẳng phải Thiên Vân Sơn rất an toàn ư?
- Bởi vì ta từng đắc tội qua một người, hiện tại người này chính đang ở Thiên Vân Sơn!
Viên Binh đắng chát nói:
- Chiến lực hắn không hơn ta là mấy, nhưng hình như hắn là một thống lĩnh ở Thiên Vân Sơn, hắn có thể tuỳ tiện tìm một lý do nào đó để xử ta...
- Được thôi!
Lê Thúc trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:
- Đợi đến dưới Thiên Vân Sơn, ta liền giúp ngươi giải độc, trả lại tự do cho ngươi!
Đến Thiên Vân Sơn liền triệt để an toàn, khi ấy tác dụng của Viên Binh đã không lớn, đoạn thời gian kề vai chiến đấu vừa qua Viên Binh đã giúp không ít, Lê thúc đương nhiên sẽ không làm khó Viên Binh.
Viên Binh vội vàng bái tạ, từ khi bị Lê thúc khống chế, hắn liền không nghĩ tới còn giữ được mạng sống. Lại không ngờ Lê thúc cũng tính phúc hậu, lập tức đáp ứng trả lại tự do cho hắn.
Hai người nghỉ ngơi nửa ngày, thương thế khôi phục phần nào, lần nữa tiếp tục lên đường. Còn thiếu mấy ngày lộ trình, hi vọng có thể một mực bình an vô sự.
Bên trong Thần Sơn, Lục Ly hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài, gần đây hắn tu luyện đến bước then chốt, trạng thái Huyền Linh chi cảnh đã sắp đột phá, dù trời bên ngoài có sập xuống, Lê thúc không truyền âm thì hắn cũng sẽ không quản.
Một ngày, hai ngày!
Trên đường Lê thúc và Viên Binh chỉ gặp hai tên võ giả, hai bên vừa thăm dò thấy đối phương liền vòng tránh đi. Sắp đến Thiên Vân Sơn, Lê thúc và Viên Binh đều không giấu được hưng phấn. Một người là có thể tạm thời an định, một người là có thể giành lại tự do, tâm tình tự nhiên đều rất tốt.
Lúc này hai người đã rất gần Thiên Vân Sơn, chỉ còn chưa đến nửa ngày lộ trình. Ở dưới chân Thiên Vân Sơn, tuy số lượng võ giả sẽ rất nhiều, nhưng cường giả hẳn không đến nỗi làm loạn ở đấy? Rốt cuộc làm thế chính là khiêu hấn chủ nhân Thiên Vân Sơn, dù có là cường giả hung thần ác sát đến mấy cũng không dám đắc tội chủ nhân Thiên Vân Sơn.
Hai người tận lực lao nhanh, chỉ là không dám quá mức rêu rao, thậm chí không dám phi hành, như hai con u hồ vọt đi. Đi được chừng hai canh giờ, trên đường quả nhiên gặp một vài người, nhưng không ai dám động thủ, chỉ âm thầm thăm dò lẫn nhau.
Phía chân trời xa xa, ẩn ẩn thấy được một ngọn núi cao ngất tận tầng mây, đấy chắc là Thiên Vân Sơn rồi. Hai người cuồng hỉ, Viên Binh thỉnh thoảng còn liếc nhìn Lê thúc, chờ mong Lê thúc giải độc cho mình.
- Đi thêm một lát rồi ta giải độc cho ngươi!
Lê Thúc phất phất tay, đến được nơi này hắn đã yên tâm phần nào, dưới Thiên Vân Sơn ắt hẳn có quân đội tuần tra, không ai lại to gan lớn mật đến độ dám chặn giết ở đây cả.
Hưu!
Hai người tung mình bay vọt lên một tòa núi nhỏ, đúng lúc này bên trong núi nhỏ kia, một đạo thần niệm cường đại đột nhiên quét ra, tiếp đó núi nhỏ nổ tung, một tên võ giả bắn tới, vung quyền nện lên thân Lê thúc.
Ầm!
Ngoài thân Lê thúc có khí lưu màu xanh vờn quanh, năng lực phòng ngự của khí lưu này rất mạnh, không hề yếu thua chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Nhưng một quyền kia trực tiếp đánh tan khí lưu màu xanh, chặt gãy nửa chân Lê thúc.