Bởi thế Bạch Thu Tuyết lập tức hạ lệnh để Bạch Cô dẫn theo đại bộ phận chúng nhân tới quanh bốn phía tìm kiếm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết thì dẫn các vị tiểu thư làm trợ thủ cho Lục Ly, chuẩn bị nướng thịt ăn, đồng thời tồn trữ một ít, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Không Gian Giới Chỉ có thể cất giữ đồ ăn, ném thịt nướng vào trong có thể bảo trì một tháng không nát, tuy hương vị chưa hẳn sẽ quá tốt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết đói.
Lục Ly bắt được tám con nai con, nhóm lên tám đống lửa, chuẩn bị cùng lúc khởi công. Bạch Thu Tuyết dẫn mấy vị tiểu thư đi theo bên cạnh hỗ trợ, Bạch Hạ Sương thì vẫn còn đang mải mê với nhà gỗ của nàng.
Oanh!
Bên kia lần nữa truyền đến tiếng ầm vang, Lục Ly liếc mắt nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, đây đã là lần thứ ba Bạch Hạ Sương làm sập nhà gỗ, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết không từ bỏ.
Dựng nhà gỗ đâu phải chỉ đơn giản dùng dây thừng cột lên là được, cần phải một ít kỹ xảo nhất định. Thăng bằng cơ bản nhất còn không làm được, người đụng chạm một cái liền sẽ sụp đổ. Hơn nữa giữa gỗ với gỗ không có rãnh lõm, không có mộc cái chốt khảm vào, căn bản không phải thành là chỉnh thể, dựng lên lung tung không ngã mới là lạ?
- Tú Linh, lại gọi Sương nhi quay đây bồi lễ xin lỗi Lục đảo chủ, không có Lục đảo chủ, nàng có mày mò mấy tháng cũng không dựng được nhà gỗ đâu.
Bạch Thu Tuyết sai một vị tiểu thư đi gọi Bạch Hạ Sương tới, sau đó quay đầu khẽ cười nói với Lục Ly:
- Lục đảo chủ, gia muội không hiểu chuyện, đã để ngươi chê cười.
Bạch Thu Tuyết đã lên tiếng, Lục Ly tự nhiên không thể đứng nhìn chuyện cười, bèn gật đầu nói:
- Lát nữa ta giúp các ngươi dựng một căn nhà gỗ, ngủ trên đất đúng là có chút không thoải mái.
Ánh mắt đám người Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh sáng rực lên, dồn dập khẩn cầu Lục Ly cũng giúp các nàng dựng một căn. Nguyên một đám đại tiểu thư trú đóng nơi dã ngoại hoang vu đã khiến các nàng ngượng ngùng mất mặt, hơn nữa trên đất còn có kiến, côn trùng, bò sát, rất nhiều người không cách nào ngủ ngon giấc.
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly dở khóc dở cười, liên tục gật đầu, tiếp tục nhổ lông làm sạch nội tạng nai con. Đợi tám con nai đều được làm xong, Lục Ly mới dẫn chúng nhân quay về bắt đầu nướng thịt.
Trên tám đống lửa nhấc lên giá đỡ, tám con hươu bắt đầu được nướng, các vị tiểu thư khá là hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui. Bạch Hạ Sương trở về, nhưng không xin lỗi Lục Ly, thậm chí cũng không nhìn Lục Ly lấy một lần, cứ thế đứng đó xụ mặt giận dỗi.
- Cùng là song bào thai, sao lại chênh lệch lớn thế này?
Lục Ly nhìn mà khe khẽ lắc đầu, mải miết đi tới đi lui giữa tám đống lửa, xoa dầu vừng, rải muối và hương liệu cho từng xiên thịt hươu.
Những thứ này hắn sớm mang theo trên người, từ nhỏ thường xuyên lên núi, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình. Mười một mười hai tuổi Lục Ly đã biết nướng thịt, mấy thứ dầu vừng muối ăn này cũng là tùy ý để Liễu Di chuẩn bị, không ngờ lại có đất dụng võ.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm phức càng thêm phần nồng nặc, đám người tìm kiếm quanh bốn phía lũ lượt trở về, ai nấy đều có chút uể oải.
Đã tìm được hai lối ra, có hai cánh cửa có thể mở, song đều là cửa ra vào mê cung mà bọn hắn và đám người Tử Liên Nhi vừa thoát ra được. Mê cung bọn họ cả đời đều không muốn tiến vào thêm lần nào, dù tình nguyện chết ở trong sơn cốc cũng không vào lại mê cung.
Thịt nướng sắp chín, những người kia đều không đi nữa mà vây ở chung quanh chuẩn bị ăn một bữa no đủ, hôm qua chỉ ăn lửng dạ, hôm nay nướng tám con hươu non, rốt cục đã có thể được một bữa no nê.
Thịt càng lúc càng chín, mùi thơm càng lúc càng đậm, bên phía đầm nước nhóm người Thiên Vũ Quốc có chút rối loạn. Đám người Tử Liên Nhi học theo Bạch Thu Tuyết dùng vải vây quanh thành từng gian nhà rắm, rửa ráy một phen, đang chuẩn bị ăn chút lương khô ngủ một giấc, ngửi thấy mùi thơm bên này, bụng dạ ai nấy đều kêu lên kháng nghị.
Người Thiên Vũ Quốc tiến vào đây đều là công tử tiểu thư các gia tộc siêu cấp, ai sẽ biết nướng thịt? Dù khắp sơn cốc toàn là động vật nhỏ, nhưng chẳng ai biết làm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng có người nhịn không được, cổ động Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đi đòi chút thịt nướng, Tử Liên Nhi không hạ mình được, cứ đứng đó trầm mặc không lên tiếng.
Vũ Linh Hư lại cảm thấy mình nói thế nào cũng là công tử gia tộc ngũ phẩm, hai vị tiểu thư Thiên Đảo Hồ chắc sẽ cho mình chút mặt mũi.
Vũ Linh Hư vừa tắm rửa một phen, cảm giác rất là tự tin, thế là bèn mang theo bốn năm người đi tới chỗ Lục Ly bên này. Nhìn thấy các vị tiểu thư chính đang mặt mũi mê say ăn thịt nướng, từ đằng xa Vũ Linh Hư đã cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chào Thu Tuyết tiểu thư, Hạ Sương tiểu thư, chào chư vị công tử tiểu thư. Tại hạ Vũ Linh Hư, mộ danh chư vị đã lâu, chuyên trình tới bái kiến một phen.
Khách tới, chúng nhân ngừng ăn, Bạch Thu Tuyết dẫn người đứng lên, hàn huyên khách sáo với Vũ Linh Hư một phen.
Đám công tử lại âm thầm khinh thường, đám người này rõ ràng là tới xin ăn, lại cứ giả vờ ra vẻ, đúng là đã nghiện lại còn ngại.
Quả nhiên, hàn huyên một phen, Vũ Linh Hư đảo mắt nhìn về phía đống thịt nướng vàng óng, cười nói:
- Ồ? Thịt nướng ngon thế, không ngờ trong chư vị còn có nhân tài biết tay nghề này, Linh Hư bái phục. Cái kia... Mấy ngày trước Tử tiểu thư chịu chút tổn thương, thân thể hư nhược, liệu chư vị có thể nể tình, tặng ta ít thịt hươu để bồi bổ thân thể cho Tử tiểu thư? Đại ân chư vị, ngày sau Linh Hư tất có đại báo.
Vũ Linh vừa lảm nhảm xong, nguyên một đám công tử đều quay mặt đi, thần sắc khinh thường. Chính mình muốn ăn thì cứ nói, còn cầm Tử Liên Nhi ra làm bia đỡ đạn, tên Vũ Linh Hư này đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Hư xin đòi, đám người Bạch Thu Tuyết không tiện không nể mặt, chẳng qua Bạch Thu Tuyết vẫn quay sang nhìn Lục Ly một cái, dù sao những thịt này đều do Lục Ly nướng.