Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Dựng Nhà Gỗ

Bất Diệt Long Đế Chương 252: Dựng nhà gỗ

Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, nhìn không ra nét mặt tốt xấu, ngay từ lúc Vũ Linh Hư đi tới, trong lòng hắn thật ra đã ghét bỏ vô cùng. Đợi nghe được mấy lời lảm nhảm kia của Vũ Linh Hư lại càng phản cảm, lúc này thấy hắn cầm Tử tiểu thư làm bia đỡ đạn, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên dùng đao cắt một miếng thịt hươu thật lớn, cầm gậy trúc xuyên đi qua, đưa cho Đinh Dương nói:

- Đinh công tử, nếu Tử tiểu thư đã ôm bệnh, chúng ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi mau mau đưa qua cho Tử tiểu thư, để nàng bồi bổ thân thể.

Ánh mắt đám công tử Thiên Đảo Hồ lập tức sáng lên, Đinh Dương càng là miệng cười nở hoa, vội hí hửng chạy tới chỗ đầm nước.

Đám người Vũ Linh Hư tròn mắt nhìn theo, Đinh Dương trực tiếp đưa thịt cho Tử Liên Nhi, còn chỉ có nhiều như vậy, thế thì bọn hắn phân kiểu gì? Nhưng vừa rồi Vũ Linh Hư chính miệng nói Tử Liên Nhi thân thể không thoải mái, lúc này không tiện nói gì thêm, đành phải bái tạ rời đi.

- Cái thứ gì đâu...

Bạch Hạ Sương nhanh mồm nhanh miệng, giấu không được chuyện, chờ Vũ Linh Hư vừa đi liền thấp giọng mắng. Sau đó cười giơ ngón tay cái lên với Lục Ly, tán thưởng nói:

- Lục Ly ngươi được lắm, đáng mặt nam nhân.

- Nha đầu này…

Lục Ly lườm nàng một cái, mới vừa rồi còn giận dỗi, không thèm nhìn hắn lấy một lần, thoáng chốc lại đổi thành tán thưởng... Nha đầu này đúng thật là yêu hận rõ ràng, nghĩ gì nói nấy.

Lục Ly không tiếp lời, Bạch Hạ Sương vừa ăn vừa cau mày nói:

- Lục Ly ngươi đeo cái mặt nạ quỷ kia làm gì? Còn nữa, ngươi đeo mặt nạ làm sao ăn được?

Lục Ly quay sang Bạch Thu Tuyết nhìn một cái, cũng không lên tiếng mà lấy một phần thịt hươu trở về trong nhà gỗ nhỏ. Tiểu Bạch sớm ngồi sẵn bên trong, Lục Ly ném cho nó mấy viên Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng tiếp lấy, bắt đầu cắm cúi gặm ăn.

Giờ có người ngoài, Lục Ly phân phó Tiểu Bạch không được rời khỏi nhà gỗ, sợ bị người bắt được hoặc tổn thương.

Ăn uống no đủ, đang định chuẩn bị tu luyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, tiếp đó một đám tiểu thư tới gần nhà gỗ, một người còn giơ chân đạp, khẽ kêu nói:

- Lục Ly, mau ra đây giúp chúng ta dựng nhà gỗ, ngươi đã hứa với tỷ ta.

Lục Ly mặt lạnh đi ra, liếc nhìn Bạch Hạ Sương, lạnh lùng nói:

- Ngươi đạp thêm một cước thử xem? Lát nữa ta dựng cho ngươi một chó ổ, để ngươi chổng mông lên, sấp mình ngủ trong đó.

Lục Ly vừa phát nộ, Bạch Hạ Sương liền nổi giận, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Tính tình Lục Ly trước nay luôn là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay Bạch Hạ Sương muốn đấu đến cùng, hắn tuyệt sẽ không ra tay dựng nhà cho nàng.

Mấy vị tiểu thư ở bên cạnh mới đầu còn hí hửng cùng theo, giờ thấy cảnh này đều cuống lên. Tính khí Lục Ly thế nào các nàng sớm đã lĩnh giáo, nếu tiếp tục giang lên, đêm nay các nàng lại phải ngủ trên đất.

Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, ánh mắt băng lãnh, nhìn rất hung tợn, Bạch Hạ Sương trừng mắt với hắn một lát, trong mắt toát ra hơi nước, cúi đầu xuống, nức nở nói:

- Không phải chỉ đá một cái thôi sao? Ngươi hung cái gì? Đại lão gia gì mà chỉ biết bắt nạt nữ tử?

Bạch Hạ Sương vừa khóc, Lục Ly liền cũng dịu xuống, ánh mắt ôn hòa trở lại, khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dựng nhà cho các ngươi. Chẳng qua các ngươi phải giúp ta, nhiều nhà gỗ như vậy, dựa vào một mình ta sao làm hết cho xuể.

Lập tức, Bạch Hạ Sương nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu nói:

- Được được, chúng ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta dựng mấy căn nhà thật đẹp.

Nhiều người như vậy đi thăm dò lối ra đều không tìm được, xem ra trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy, chỉ có thể chậm rãi thăm dò. Các vị tiểu thư tự nhiên hi vọng có thể ăn ngủ tốt chút, tìm hay không tìm được bảo vật đều không sao, các nàng chỉ coi đây như là một chuyến du ngoạn.

Một đám tiểu thư tràn đầy phấn khởi chạy đi hỗ trợ, lại càng giúp càng rối, Lục Ly dứt khoát để các nàng làm chút chuyện đơn giản nhất, còn lại hắn tự xử lý một mình.

Tùy theo từng căn nhà gỗ xinh xắn được dựng lên, nguyên một đám tiểu thư đều hưng phấn không thôi, trên mặt toàn là nụ cười xán lạn. Còn kiếm về hoa cỏ khắp nơi tân trang tô điểm cho nhà gỗ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc.

Bạch Thu Tuyết bị hấp dẫn tới, nhìn thấy Lục Ly dựng lên cho nàng một gian riêng, rất là cảm kích, lại cũng không nói gì, chỉ hướng Lục Ly cười cười, tiếp tục dẫn người đi tìm cơ quan và lối ra.

Bạch Thu Tuyết vừa đi, Tử Liên Nhi lại dẫn theo bốn năm vị tiểu thư bước tới.

Nàng rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài xanh biếc, tóc búi trâm cài, trong tay cầm tiêu ngọc màu trắng, dung mạo khí độ diễm áp toàn trường, chỉ có Bạch Hạ Sương là có thể cầm ra so sánh với nàng.

Lục Ly đeo mặt nạ, còn đang bận rộn dựng nhà, Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương khách sáo vài câu, sau đó đi đến bên người Lục Ly, khẽ khom lưng vái tạ nói:

- Đa tạ ân tặng thịt của vị công tử này, Tử Liên Nhi cố tình tới bái tạ.

Lục Ly quay đầu nhìn Tử Liên Nhi một cái, trong lòng nhớ lại trường cảnh lúc gặp nàng ở Hàn Vân Sơn, tinh thần bất giác có chút hoảng hốt, quên cả đáp lời.

Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly tròn mắt nhìn Tử Liên Nhi, không khỏi âm thầm khó chịu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói:

- Lục Ly, sao ngươi không nói gì.

Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền khôi phục tỉnh táo, quét mắt quét Bạch Hạ Sương một cái, hắn đã sớm dặn dò Bạch Thu Tuyết, để mọi người đừng gọi tên thật hắn, lúc này Bạch Hạ Sương lại quên mất.

- Lục Ly?

Trong mắt Tử Liên Nhi lóe lên quang mang, tử tế coi chừng Lục Ly một lúc lâu, càng nhìn càng thấy giống, nàng như có điều suy tư nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Lục Ly, mỉm cười nói:

- Lục Ly công tử, chúng ta cũng tính là cố nhân, chẳng lẽ không thể dùng mặt thật gặp người?

Không ngờ Tử Liên Nhi lại biết mình? Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó gỡ xuống mặt nạ, cười khổ nói:

- Lục Ly bái kiến Tử tiểu thư.

Bình Luận (0)
Comment