Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253: Hạ Lưu

Bất Diệt Long Đế Chương 253: Hạ lưu

Tử Liên Nhi thấy mặt Lục Ly, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng hồi tưởng lại đêm mưa ở Vũ Lăng Thành, nhớ tới cảnh Lục Ly chém giết Thanh trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhớ tới tỷ tỷ Lục Ly dục hỏa trùng sinh...

Giờ nhìn lại Lục Ly, lúc này chính đang đi cùng người Thiên Đảo Hồ, còn nhanh như thế đột phá Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nàng bất giác có chút thổn thức.

Tử Liên Nhi không nói gì thêm, cũng không nói đêm đó nàng từng quan chiến ở Vũ Lăng Thành, chỉ là quét mắt nhìn nhà gỗ vài lần, nói:

- Lục công tử, căn nhà gỗ này của ngươi đẹp quá, có thể giúp ta dựng một căn không?

Cảm quan của Lục Ly đối với Tử Liên Nhi không sai, hôm đó ở Hàn Vân Sơn Tử Liên Nhi từng nhắc nhở hắn cẩn thận, dù chỉ là một câu, nhưng khi đó Lục Ly lại xem Tử Liên Nhi tựa như tiên nữ trên trời, thân phận địa vị hai người cách biệt quá xa, đối với điều này Lục Ly vẫn luôn rất cảm kích.

Hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng:

- Có thể cống hiến sức lực cho Tử tiểu thư, đó là vinh hạnh của Lục mỗ.

- Hừ!

Chứng kiến bộ dạng này của Lục Ly, Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu. Tử Liên Nhi là minh châu Thiên Vũ Quốc, nàng cũng là minh châu Thiên Đảo Hồ, nàng tự thấy thân phận địa vị dung mạo đều không kém gì Tử Liên Nhi, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến vậy?

Bạch Hạ Sương tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, lập tức bĩu môi lẩm bẩm nói:

- Lục Ly, ngươi đáp ứng chúng ta trước, không trước giúp chúng ta xây xong, sao có thể đi giúp người ngoài?

Một câu người ngoài khiến sắc mặt đám tiểu thư bên phía Tử Liên Nhi khẽ biến. Tử Liên Nhi lại mặt không đổi sắc, cười nhìn Bạch Hạ Sương nói:

- Sương tiểu thư, lời ấy sai rồi, Lục Ly sinh ra ở Lăng quận Thiên Vũ Quốc, hắn là người Thiên Vũ Quốc chúng ta, chúng ta sao lại thành người ngoài được?

- Hừ hừ!

Bạch Hạ Sương càng khó chịu, ngữ khí càng thêm không hữu hảo, không cam tâm yếu thế, phản bác nói:

- Hiện tại Lục Ly chính là đảo chủ một hòn đảo tại Thiên Đảo Hồ chúng ta, hắn phải tiến vào Thiên Đảo Hồ, điều này chứng tỏ Thiên Vũ Quốc các ngươi không quá hữu hảo với Lục Ly. Hắn không sống tiếp được ở Thiên Vũ Quốc mới phải đến Thiên Đảo Hồ chúng ta.

Lục Ly đầu lớn như hai đấu, hai vị tiểu thư đấu võ mồm, hắn kẹp ở giữa lúng túng không thôi, vội vàng ôm quyền nói:

- Hai vị tiểu thư, các ngươi cứ tiếp tục như thế, nhà gỗ này không mất mấy ngày sợ rằng dựng không xong. Tử tiểu thư, ngươi về trước đi, lát nữa đợi bên này làm xong, ta sẽ qua đó, được không?

Tử Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thi lễ sau đó dẫn người trở về, Bạch Hạ Sương đợi Tử Liên Nhi đi rồi, lập tức trừng nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, ngươi chính là người Thiên Đảo Hồ chúng ta, không thể cấu kết làm bậy với tiểu thư bên ngoài.

- ...

Lục Ly lườm nàng một cái, không chút khách khí nói:

- Không thể cấu kết với tiểu thư bên ngoài, thế chẳng lẽ cấu kết với các ngươi?

- Phi, hạ lưu!

Mặt Bạch Hạ Sương đỏ bừng lên, thẹn không biết chui đầu vào đâu, giậm chân một cái quay người chạy đi như một con gió. Lục Ly bật cười ha hả, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng xấu hổ không thôi, đều không giúp đỡ, quay người chạy theo Bạch Hạ Sương.

Duy nhất lưu lại chính là Hứa Phương Phỉ, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi của nàng dẫn lên Lục Ly hiếu kì, hắn hỏi:

- Hứa tiểu thư, sao ngươi không chạy với các nàng? Chẳng lẽ định chuẩn bị cấu kết với ta?

- Phi...

Hứa Phương Phỉ đỏ mặt phi một tiếng, sau đó cắn răng nói:

- Lục Ly, ngươi đừng quá mức si tâm vọng tưởng, bằng thân phận của ngươi không khả năng cưới được Sương tiểu thư Tuyết tiểu thư, ngươi nên chết phần tâm tư kia đi. Bằng không dẫn lên chúng giận, Hứa gia chúng ta cũng không giữ được Huyết Sát Đảo các ngươi.

- Thân phận? Ha ha!

Lục Ly cười nhạt một tiếng, nếu hắn báo ra thân phận mình là con em Lục gia, sợ rằng khi đó sẽ đến lượt Bạch Hạ Sương không xứng với hắn mất.

Chẳng qua hắn đúng thật không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn trêu chọc phiền toái cho mình, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không phải không có lý.

Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết chính là nữ thần trong lòng đám công tử Thiên Đảo Hồ, hắn và hai vị nữ thần đi lại quá gần, sau này đi ra mộ Long Đế khẳng định sẽ mang đến phiền phức không ngừng cho Huyết Sát Đảo.

Hắn quét mắt nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà mị, nói:

- Hứa tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào với hai vị tiểu thư, trong lòng ta chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người.

- Ai?

Hứa Phương Phỉ tò mò đạo, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Ly với Tử Liên Nhi, chẳng lẽ người Lục Ly yêu thích là Tử Liên Nhi?

Lục Ly cười thần bí, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Phương Phỉ, nói:

- Nữ tử kia đẹp như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nàng họ Hứa, tên Phương Phỉ.

- Phi!

Hứa Phương Phỉ thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Lục Ly, làm gì còn không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, lập tức phẫn nộ trùng trùng phun một tiếng, quay người bước nhanh mà đi.

- Ha ha ha!

Lục Ly cười to, trong đầu bất giác lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Lục Linh.

Thầm nghĩ nếu trên đời có nữ tử như Lục Linh, hắn nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi, trong lòng hắn Lục Linh mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trên thế gian.

Tiêu tốn bốn canh giờ, Lục Ly giúp dựng hơn mười căn nhà gỗ nhỏ. Phía Tử Liên Nhi hắn chỉ hỗ trợ dựng một căn nhỏ và một căn lớn, để các vị tiểu thư có thể nhét chung một chỗ, chứ hắn làm gì rảnh rỗi đến mức đi hỗ trợ từng người.

Thời gian sau đó, hai nhóm người bắt đầu tìm kiếm lối ra, gần như lật tung toàn bộ sơn cốc mấy lần, lại đều không có bất kỳ thu hoạch nào.

Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều đích thân xuất động, trừ hai phiến cửa có thể quay lại mê cung ra, tất cả cánh cửa còn lại dù đã nghĩ hết mọi cách vẫn mở không ra, cũng không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào.

Nguyên một đám công tử tiểu thư đều có chút bất an và rối loạn, may mà lương thực còn đầy đủ, người Thiên Đảo Hồ và Thiên Vũ Quốc cũng không phát sinh xung đột, hai bên ở chung bình an vô sự.

Bình Luận (0)
Comment