Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sắc mặt Dư trưởng lão bỗng chợt trắng bệch như tuyết, lão Long cũng hơi ngớ, đợi khi bọn hắn nhìn thấy giữa không trung ngưng tụ một đạo hư ảnh mông lung, lập tức khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Bái kiến tiên tử!
- Bái kiến tiên tử!
Những người còn lại cũng hồi thần, dồn dập quỳ xuống. Lục Ly ngước mắt nhìn ra, thấy được một đạo thiến ảnh mông lung. Chứng kiến bộ dạng như thế của chúng nhân, trong lòng liền biết người này chính là chủ nhân Thiên Vân Sơn, Thiên Vân Tiên Tử.
- Trần trưởng lão!
Thiên Vân Tiên Tử mở miệng:
- Việc này ngươi đi xử lý, Thiên Vân Sơn là nơi giảng lý, chúng ta sẽ không giết oan người nào, dù giết cũng phải khiến người đó chết tâm phục khẩu phục.
- Tiên tử anh minh!
Bọn lão Long vội vàng vuốt đuôi nịnh bợ, bên trong sắc mặt Dư trưởng lão và Dương thống lĩnh đều đại biến.
Không ngờ chuyện nhỏ thế này lại kinh động đến Thiên Vân Tiên Tử, hơn nữa còn phái đệ nhất trưởng lão trực tiếp tham gia.
Ông!
Không gian bên ngoài Hình Pháp Đường khẽ ba động, một lão giả tóc trắng đột ngột xuất hiện, người kia rất già, nhìn như người sắp về với đất, tựa hồ có thể chết đi bất cứ lúc nào. Chỉ là ánh mắt hắn sắc bén dị thường, khiến người không dám đối mặt trực diện.
Lão giả đi đến, không nói lời nào, ánh mắt lần lượt đảo qua trên mặt đám người Lục Ly Lê thúc Dương thống lĩnh Dư trưởng lão. Lúc đảo qua Lục Ly, Lục Ly cảm thấy mình như biến thành đứa trẻ người không tấc vải, hết thảy bí mật đều bị người này nhìn thấu.
Lão giả quét mắt vài lần, tay khẽ sáng lên, ánh mắt khóa chặt Lục Ly. Đám đông bên ngoài lập tức không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ Trần trưởng lão định chém giết Lục Ly? Không phải Lục Ly vừa mới kêu oan ư? Lúc nãy Thiên Vân Tiên Tử cũng đã nói, dù giết cũng phải khiến Lục Ly chết tâm phục khẩu phục, sao Trần trưởng lão chưa hỏi gì đã muốn giết Lục Ly?
Hô hô!
Lúc này Lục Ly lại thở phào một hơi, bởi vì trên thân Trần trưởng lão không hề có nửa điểm sát ý, nếu muốn giết người, trên thân tất phải lộ ra sát ý mới đúng.
Hưu!
Trần trưởng lão vung tay lên, một đạo bạch quang bay tới, xích sắt trói buộc Lục Ly bị đánh đứt, Trần trưởng lão còn lấy ra một viên đan dược đỉnh cấp, đưa cho Lục Ly nói:
- Trước chữa thương đi.
- Ách!
Đám đông bên ngoài hơi ngớ, sau đó lập tức đảo mắt nhìn sang Dương thống lĩnh và Dư trưởng lão.
Trần trưởng lão mở trói cho Lục Ly, còn tặng hắn đan dược, điều này chứng tỏ Lục Ly quả thực hoàn toàn không có tội, như vậy chẳng phải đồng nghĩa Dương thống lĩnh và Dư trưởng lão có tội!
Trần trưởng lão cũng nhìn sang Dương thống lĩnh, hắn lạnh giọng mở miệng nói:
- Dương Hà, ngươi biết tội chưa?
Trong lòng Dương thống lĩnh lộp bộp một tiếng, ngữ điệu Trần trưởng lão rất bình thản, lại mang đến cho hắn áp lực cực lớn. Trần trưởng lão hệt như một ngọn núi cao đè xuống, nếu hắn không ứng phó thỏa đáng liền sẽ bị ép cho thịt nát xương tan.
Nhận tội?
Như vậy thì tất chết không nghi ngờ, rốt cuộc việc này đã kinh động đến Thiên Vân Tiên Tử, bên ngoài còn có nhiều người vây xem như vậy, không đưa ra câu trả lời thỏa đáng thì làm sao phục chúng? Đầu óc hắn cấp tốc xoay chuyển, cắn răng chắp tay nói:
- Trần trưởng lão, Dương Hà một mực hành sự cẩn trọng, công bằng chấp pháp, không biết có tội gì?
- Chết đến nơi còn mạnh miệng!
Trần trưởng lão cười lạnh nói một câu, không tiếp tục hỏi hắn nữa mà đảo mắt nhìn sang Dư trưởng lão, nói:
- Lão Dư, tiên tử đã tới rồi, việc này không giấu được, ngươi khai thật đi, đừng sai lầm thêm nữa!
Sắc mặt Dư trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi, đôi mắt thoáng lấp lóe, bịch một tiếng, quỳ xuống nói:
- Tiên tử, thuộc hạ có tội, thuộc hạ và Dương Hà đến từ cùng một giới diện, có chút tình nghị. Bởi thế mấy ngày trước hắn đến nhờ ta giúp chút chuyện nhỏ, còn nói Lục Ly thân mang tà thuật, sợ ngày sau dẫn lên Thiên Vân Sơn động đãng, thế nên thuộc hạ mới phạm phải sai lớn, mong tiên tử trách phạt...
Hoa!
Dư trưởng lão nhận tội, chân tướng việc này triệt để rõ ràng, không ngờ lại có thống lĩnh và trưởng lão cấu kết với nhau mưu hại con dân Thiên Vân Sơn. Tính chất sự việc quá ác liệt, khiến rất nhiều người bên ngoài đều tức giận bất bình. Chẳng qua hôm nay nếu Thiên Vân Tiên Tử đã ra mặt, chắc chắn sẽ cho mọi người một công đạo thỏa đáng, chúng nhân không khỏi nhìn lên Thiên Vân Tiên Tử chờ đợi phán quyết.
Trần trưởng lão lại nhìn Dương thống lĩnh, lạnh giọng nói:
- Dương Hà, ngươi còn không nhận tội? Ta cho ngươi cơ hội sau cùng, giờ ngươi nhận tội, vậy chỉ là mình ngươi có tội. Nếu ngươi không nhận tội, vậy cả nhà ngươi đều sẽ chịu tội theo...
- Hả?
Thân hình Dương thống lĩnh khẽ run lên, hắn có gia quyến, có hai vợ và ba đứa con thơ ở Thiên Vân Sơn, nếu không nhận tội, tất cả thân nhân đều phải chết.
Sắc mặt Dương thống lĩnh biến hóa mấy lần, sau đó trùng trùng quỳ xuống, bi thanh nói:
- Ta nhận tội, ta nhận tội. Là ta vu hãm Lục Ly và Lê Thiên, hết thảy đều là lỗi của ta, việc này không liên quan đến Dư trưởng lão, là ta cầu xin Dư trưởng lão, ta một mình gánh hết mọi trách nhiệm!
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, phía ngoài, Thiên Vân Tiên Tử mở miệng nói:
- Sự tình đã rõ, vậy cứ theo luật xử trí. Dư trưởng lão cách chức, đánh vào địa lao cầm tù trăm năm, Dương Hà, đương chúng xử tử.
- Bắt lại!
Trần trưởng lão vung tay lên, bên ngoài bốn tên quân sĩ tiến vào bắt lại Dư trưởng lão và Dương Hà. Hai người chiến lực cường đại, nếu phản kháng, bốn tên quân sĩ kia căn bản không bắt được. Chỉ là, bọn hắn sao dám phản kháng? Nếu vậy e rằng sẽ bị Thiên Vân Tiên Tử vung chưởng vỗ chết.
Lui một vạn bước mà nói, dù Dương thống lĩnh liều mạng trốn đi được, vợ con hắn phải làm thế nào?
Dương thống lĩnh cúi đầu ủ rũ nhận tội, chẳng qua lúc nhìn lướt qua Lục Ly, trong mắt lại hiện đầy hận ý.
Hô hô!
Lục Ly lần nữa thở phào một hơi, Dương Hà bị xử tử, hắn tính là đã triệt để an toàn, sau chuyện lần này chắc không còn ai dám làm khó hắn.
- Chém!
Trần trưởng lão đi ra bên ngoài, trong tay hiện lên một thanh chiến đao, vung lên quét ngang đầu Dương thống lĩnh. Một đao đi qua, đầu lâu Dương thống lĩnh bay lên, dứt khoát quyết đoán, không nói nhảm dù chỉ nửa lời.