Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiên Vân Phong rất cao!
Đây là cảm xúc sau khi Lục Ly bò lên gần nửa canh giờ, tên thống lĩnh trước mặt không dám đi nhanh, bởi thế phải tiến tới từng bước một, Lục Ly theo ở phía sau cũng chỉ có thể đi từng bước. Vậy nên hai người đi gần nửa canh giờ mà vẫn chưa tới được đỉnh núi.
Lục Ly đi trên sơn đạo vòng quanh uốn lượn, cảm giác cứ như đi trên mây, bốn phía toàn là sương trắng nồng đậm, tầm nhìn không đến trăm mét, hàn phong quét qua lạnh đến thấu xương.
Trên đường Lục Ly phát hiện rất nhiều thành bảo, trong những thành bảo kia đều có người ở, cũng có một ít thần niệm cường đại quét tới. Chẳng qua không ai cản đường hay làm gì, hành trình một mực rất bình tĩnh.
Lại đi hai nén hương, Lục Ly rốt cục đứng trên đỉnh núi. Sau khi lên đỉnh núi, việc đầu tiên hắn làm chính là hít thở, hắn muốn thử xem có phải thật như lời đồn, hít một hơi cũng có thể gia tăng thần lực
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm ứng một phen, phát hiện thần lực quả nhiên có chút tăng lên.
Trong không khí hắn hít vào cất chứa thiên địa linh khí nồng đậm, những thiên địa linh khí kia tiến vào thân thể, một ít tiến vào trong kinh mạch, tự nhiên có thể tăng trưởng thần lực.
- Chậc chậc, sống ở đây sảng khoái thật!
Lục Ly cảm khái, sống ở đây căn bản không cần bận tâm đến phương diện thần lực. Hơn nữa thường niên sống trong thiên địa linh khí bao phủ, nhục thân cũng không ngừng được đề thăng, đỉnh núi này đích thật là vô thượng bảo địa dành cho võ giả.
- Nơi này sánh ngang Hồng Mông bí cảnh, như vậy Hỗn Độn bí cảnh, Nguyên Thủy bí cảnh càng cao cấp hơn sẽ còn khủng bố đến cỡ nào?
Lục Ly căn bản không cách nào tưởng tượng, nếu có thể thường xuyên tiến vào Nguyên Thủy bí cảnh, như vậy tốc độ tu luyện sẽ còn biến thái đến đâu? Khó trách siêu cấp đại gia tộc có thể sinh ra yêu nghiệt biến thái, tài nguyên bọn hắn nắm trong tay thực sự quá tốt.
- Đi thôi!
Tên thống lĩnh lên tiếng, Lục Ly đi theo thống lĩnh tiến về phía trước, ánh mắt quét tới, trong lòng nhịn không được lần nữa cảm khái.
Nơi này đúng là giống như tiên cảnh.
Bốn phía đều là sương trắng, trong sương trắng mọc lên từng tòa cung điện quỳnh lâu, chúng như ẩn như hiện trong sương mờ, quả thực không khác gì với tiên cảnh trong truyền thuyết.
Thống lĩnh dẫn Lục Ly đi đến trước một tòa cung điện cực lớn, nơi này có hai tên quân sĩ trấn thủ. Mặc dù nhìn qua chỉ là quân sĩ bình thường, khí tức lại mạnh hơn cả tên thống lĩnh kia.
Thống lĩnh kia chủ động hành lễ, nói qua một lượt về chuyện Lục Ly, một người trong đó liếc nhìn Lục Ly, nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Thống lĩnh hành lễ đi xuống, tên quân sĩ kia nói với Lục Ly:
- Ngươi đợi ở đây, ta đi bẩm báo tiên tử!
Quân sĩ tiến vào, Lục Ly thần sắc bình tĩnh đứng trước cửa cung điện. Hắn mặc một bộ áo xanh bình thường, mái tóc trắng xóa như tuyết, nhìn có vẻ khá giống cao nhân đắc đạo.
Tên quân sĩ còn lại khẽ gật đầu, Lục Ly có thể được đến Thiên Vân Tiên Tử ưu ái, quả nhiên là có nguyên nhân. Chí ít phần khí độ này, rất nhiều người đều không có được.
Đợi hai nén hương, quân sĩ kia đi ra nói:
- Tiên tử để ngươi đi vào, ngươi đi theo ta.
- Đa tạ đại nhân!
Lục Ly khom lưng hành lễ, quân sĩ kia dẫn Lục Ly tiến vào trong, bên trong cung điện không vàng son lộng lẫy như vẫn tưởng tượng, ngược lại nhìn rất thanh lịch, có thể thấy chủ nhân cung điện là người rất có phẩm vị.
Chủ điện không người, quân sĩ dẫn hắn đến cửa bên, đi tới một thiền điện. Sau khi đến thiền điện, quân sĩ mở miệng nói:
- Ngươi chờ ở đây!
Dứt lời, quân sĩ lui ra ngoài, Lục Ly đứng trong thiền điện không dám động, cũng không dám ngồi xuống, cứ vậy trầm mặc đứng chờ.
Qua một nén hương, có tiếng nói mông lung đột ngột vang lên:
- Ngươi giữ được bình thản thật đấy, qua bốn tháng mới đến tìm ta, ngươi không sợ bản tiên tử lật lọng?
Trong lòng Lục Ly khẽ run lên, ngoài mặt lại vẫn điềm nhiên như không, hắn khom lưng hành lễ nói:
- Tiên tử là nhân vật cỡ nào, há lại sẽ nuốt lời? Trước kia ta không tới là vì chưa chuẩn bị xong, sợ cô phụ ý tốt của tiên tử, thế nên mới dây dưa lâu chút, mong tiên tử thứ lỗi.
- Ngươi đúng là biết nói chuyện!
Tiếng nói tiếp tục truyền đến, rất mờ mịt mông lung, hoàn toàn nghe không ra nguyên thanh, chỉ biết là giọng nữ:
- Có phải ngươi rất hiếu kì, không biết tại sao bản tiên tử lại ưu ái ngươi như thế?
- Ách...
Vấn đề này khốn hoặc Lục Ly đã lâu, không ngờ Thiên Vân Tiên Tử lại trực tiếp nói thẳng. Lục Ly cũng không che giấu, chắp tay nói:
- Đúng vậy, tại hạ có tài đức gì mà khiến tiên tử coi trọng như thế, Lục mỗ... hoảng sợ.
- Ha ha!
Thiên Vân Tiên Tử cười cười, truyền lời nói:
- Nếu nói bản tiên tử nhìn trúng ngươi, muốn thu ngươi làm trai bao, không biết ngươi có bị hù nữa không?
- Hả?
Nét mặt Lục Ly đầy vẻ chấn kinh, cảm giác như ban ngày gặp quỷ, Thiên Vân Tiên Tử là nhân vật cỡ nào? Ở trong mắt hắn, đây hẳn là chí cường giả cao cao tại thượng, uy nghi bá khí, lại không ngờ sẽ nói ra lời khinh bạc như thế...
Chẳng qua, rất nhanh Lục Ly liền kịp hồi thần, chắc là Thiên Vân Tiên Tử đang trêu đùa hắn, bằng không sẽ không nói như thế. Hắn cười khổ chắp tay nói:
- Tiên tử đừng trêu chọc tại hạ, tại hạ sợ hãi!
- Ha ha ha!
Thiên Vân Tiên Tử cười khẽ, lát sau lại tiếp tục truyền lời:
- Được rồi, không đùa nữa. Sở dĩ để ngươi đi vào Hồng Mông bí cảnh là có nguyên nhân, bảy năm sau ta muốn cho ngươi đại biểu Thiên Ma Đảo xuất chiến, đi Hỗn Độn Đảo đánh thiên tài lôi đài!
- Xuất chiến? Hỗn Độn Đảo? Thiên tài lôi đài!
Lục Ly sững sốt, hắn nhớ Lê thúc từng nói qua Hỗn Độn bí cảnh trăm năm mở ra một lần, mỗi lần trước khi mở ra sẽ có một lần Thiên Tài Chiến, top ba mươi sau quá trình luận võ mới có tư cách đi vào, không ngờ Thiên Vân Tiên Tử lại muốn hắn đi tham gia luận võ này?
- Không sai!
Thiên Vân Tiên Tử truyền lời nói:
- Ngươi không chỉ phải đi đánh thiên tài lôi đài, còn phải giúp ta giết một người. Nếu ngươi không giết chết được hắn, ta liền... giết chết ngươi!