Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tham nhiều nhai không nát!
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, chân ý này còn chưa lĩnh hội, giờ mà đi Hồng Mông bí cảnh sẽ chỉ lãng phí cơ hội. Hắn nói mấy câu với Lê Thiên, sau đó liền bế quan tu luyện.
Tiến vào Mộng Ảo chi cảnh!
Trên cột đá Ma Vương Sơn, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí, đồng thời cảm nhận được một loại vận vị rất đặc thù từ trên lá cây và cột đá, khăng khăng lại không cách nào xuyên phá tầng giấy cửa sổ kia, chưa thể xác định thứ mình cảm ngộ rốt cuộc là gì.
- Sát khí, kiếm ý? Băng sương? Mấy thứ này rốt cuộc có liên hệ gì?
Vấn đề Lục Ly nghĩ không thông là nằm ở điểm này, hắn luôn cảm thấy giữa mấy thứ này có mối liên hệ nào đó, tất cả hình thành nên một chỉnh thể. Song hắn lại nghĩ không ra bản chất liên hệ giữa mấy thứ này là gì. Nếu có thể nghĩ thông, đoán chừng sẽ có thu hoạch không cạn.
Trong lúc Lục Ly bế quan, bên ngoài rất náo nhiệt. Gần như tất cả mọi người không bế quan đều đang nghị luận về chuyện Lục Ly và Lê Thiên. Giết một tên thống lĩnh, phế đi một vị trưởng lão, Lục Ly còn được ban cho cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh.
Đại sự như thế, tự nhiên dẫn lên rất nhiều người chú ý!
Then chốt nhất vẫn là Hồng Mông bí cảnh, bao nhiêu ngươi vì được đến cơ hội như thế mà liều mạng xông Trấn Yêu Tháp, bao nhiêu người vì thế mà chết ở trong Trấn Yêu Tháp. Mấy chục vạn năm, chỉ có một người từng xông qua năm tầng Trấn Yêu Tháp.
Nếu Lục Ly xông qua được tầng thứ năm Trấn Yêu Tháp, có lẽ chúng nhân đều sẽ tâm phục khẩu phục. Nhưng giờ Lục Ly mới chỉ chịu chút ủy khuất, lại được đến đền bù lớn tới vậy...
Mặc dù rất nhiều người không phục, rất nhiều người đỏ mắt. Nhưng ai dám đi nói Thiên Vân Tiên Tử? Thiên Vân Tiên Tử mang ai đi Hồng Mông bí cảnh, đó là tự do của nàng.
Chúng nhân đợi nửa tháng, thấy Lục Ly mãi không đi ra, rất nhiều người không khỏi nghẹn lời. Cơ hội tốt như vậy, đổi thành người khác, hẳn đã sớm hấp tấp đi lên Thiên Vân Sơn, đánh sắt phải nhân khi còn nóng mà, vạn nhất qua nửa năm Thiên Vân Tiên Tử quên mất chuyện này thì sao?
Một tháng sau, Thiên Vân Sơn dần bình lặng trở lại. Rất nhiều người bắt đầu bội phục thái độ bình thản của Lục Ly. Không ngờ đã qua một tháng mà vẫn không đi ra, nếu đổi lại người khác nhất định đã ngồi không yên.
Hai tháng sau, Lục Ly vẫn không đi ra, rất nhiều người triệt để bó tay. Có người hoài nghi liệu phải chăng Lục Ly bế quan đến váng đầu, quên mất cả chuyện này?
Lục Ly vẫn đang bế quan, lúc này hắn quả thực đã quên đi chuyện kia. Hắn đang ở trong Mộng Ảo chi cảnh, hết thảy mọi chuyện bên ngoài đều quên mất, một lòng tập trung tham ngộ.
Hai tháng, hắn rốt cục đạp tiến một bước, cảm giác như đã nhập môn chân ý!
Loại chân ý này hắn còn chưa biết cụ thể là gì, chỉ cảm thấy như mở ra một cánh cửa sổ, còn cụ thể ngoài cửa sổ có gì thì cần phải tiến một bước lĩnh hội thêm.
Chẳng qua loại chân ý này có liên quan đến sát khí, băng sương và kiếm khí. Điều duy nhất hắn có thể xác định bây giờ chính là, đây là chân ý loại công kích, uy lực hẳn sẽ không quá kém.
Băng Sương kiếm khí!
Chân ý này hẳn còn có tác dụng đóng băng kẻ địch, có hiệu quả tương tự nhưu Thần binh kia của hắn, bất quá đây mới chỉ là phỏng đoán của Lục Ly. Muốn triệt để biết được công dụng chân ý này, biết nó cường đại hay không thì phải chờ sau khi chân ý đại thành mới có thể hiểu rõ.
- Lại lĩnh hội hai tháng, hẳn là có thể ổn cố!
Một chân ý muốn đại thành cần phải có thời gian, nhất là chân ý phức tạp. Lục Ly quyết định lĩnh hội thêm hai tháng, đợi chân ý triệt để nhập môn ổn cố liền đi Thiên Vân Phong tìm Thiên Vân Tiên Tử.
Lục Ly thản nhiên tu luyện trong đây, Lê thúc lại không khỏi gấp gáp. Nhưng Lục Ly mở ra cấm chế trong phòng, còn dặn không việc gì thì đừng quấy rầy. Lê thúc không thể tự tiện làm chủ, đành chỉ biết lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Hắn được đến ba lần cơ hội đi Ma Vương Sơn, nhưng hắn không định đi Ma Vương Sơn ngay. Hắn muốn đợi thêm một đoạn thời gian, để chuyện trước kia triệt để lắng lại, sau đó mới yên ắng tới Ma Vương Sơn. Nếu không vạn nhất trên đường lại xảy ra chuyện thì sao? Vạn nhất có người đỏ mắt, chặn giết trên đường thì sao?
Lại qua hai tháng, Lục Ly rốt cục xuất quan!
Thời khắc hắn mở cửa ra, Lê thúc sắp khóc. Lục Ly bế quan suốt bốn tháng, vạn nhất Thiên Vân Tiên Tử đợi đến phát bực, hủy bỏ phúc lợi này thì sao? Như thế chẳng phải Lục Ly sẽ lãng phí cơ hội một cách vô ích.
- Chủ nhân, ngươi chừng nào thì đi Hồng Mông bí cảnh?
Lê thúc lập tức hỏi dò, Lục Ly thản nhiên ngồi xuống chủ vị, bưng chén trà uống một hớp rồi nói:
- Trước nghỉ ngơi hai ngày, để trạng thái đạt tới đỉnh phong hẵng đi.
- Còn phải đợi hai ngày?
Lê thúc tròn mắt.
- Gấp cái gì?
Lục Ly khoát tay nói:
- Là của ta thì có chạy cũng không thoát, không phải của ta thì có cầu cũng vô dụng.
Uống trà xong, Lục Ly đi vào phòng, tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc say sưa. Hai ngày sau, hắn đứng dậy đi ra, phất phất tay nói với Lê thúc:
- Ta đi Thiên Vân Phong, ngươi ở đây chờ ta đi về.
- Vâng, chúc chủ nhân đi đường thuận lợi!
Lê thúc chắp tay, đưa mắt nhìn theo Lục Ly rời đi, trên mặt không giấu được vẻ kích động. Lục Ly tiến vào Hồng Mông bí cảnh, không biết chiến lực có thể có được bước nhảy vọt về chất không? Hắn rất chờ mong.
Lục Ly tìm tới một nhóm quân sĩ, nói rõ với bọn họ rằng mình muốn đi Thiên Vân Phong. Đám kia đều biết Lục Ly, thái độ rất khách khí. Người này kéo một vị trưởng lão ngã ngựa, diệt một tên thống lĩnh, Thiên Vân Tiên Tử đều phá lệ “chiếu cố”, bọn hắn làm sao dám đắc tội?
- Lục tiểu ca, ngươi đi theo ta, ta mang ngươi trực tiếp đi lên đỉnh Thiên Vân Phong!
Tên thống lĩnh khách khí nói với Lục Ly, đích thân mang theo Lục Ly đi lên Thiên Vân Phong.
Trên đường gặp rất nhiều người, đám người kia nhìn thấy Lục Ly, mắt ai nấy đều đỏ ngầu. Chỉ hận không thể xử lý Lục Ly, cướp lấy cơ hội tiến vào Hồng Mông bí cảnh.