Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dần dần, nhân số trong đêm, mỗi lần là tăng thêm một hai ngàn người. Chờ hừng đông, người quỳ gối dưới chân núi Thiên Vân Sơn đã đạt đến sáu bảy ngàn người.
Sáu bảy ngàn người đông nghìn nghịt quỳ đầy một vùng, không một ai nói chuyện, bọn họ cũng không nói yêu cầu, chỉ trầm mặc quỳ xuống.
Kháng nghị không tiếng động!
Mấy ngàn người này là dùng loại phương pháp không tiếng động này để kháng nghị, biểu đạt bất mãn trong lòng, biểu đạt uất ức và bất bình trong lòng.
Mấy ngàn người quỳ xuống, động tĩnh lớn như thế khẳng định rơi vào tai Thiên Vân Tiên Tử trước. Với tài trí của Thiên Vân Tiên Tử, liếc mắt đã nhìn thấu mọi người muốn làm gì.
Mọi người làm như vậy, có thể hoàn mỹ biểu đạt yêu cầu của nội tâm, lại không trực tiếp khiêu khích uy nghi của Thiên Vân Tiên Tử.
Nếu Thiên Vân Tiên Tử không muốn sáu người này chết lạnh trong lòng, không muốn lòng người Thiên Vân Sơn cùng hướng, vậy chỉ có thể đuổi Lục Ly xuống Thiên Vân Phong, thậm chí đuổi ra khỏi Thiên Vân Sơn.
Hoặc sẽ không còn quy củ gì nữa, hoặc tất cả mọi người đều tuân theo quy củ!
Hoặc là... Thiên Vân Tiên Tử công bố cho công chúng lý do đối xử tốt với Lục Ly như thế. Cho dù Thiên Vân Tiên Tử nói thu Lục Ly làm nam sủng, nội tâm mọi người cũng sẽ cân bằng hơn nhiều.
Trời đã sáng, Thiên Vân Tiên Tử vẫn không có hồi đáp. Mọi người tiếp tục quỳ, rất nhanh trời đã tối đen, sau đó trời lại sáng...
Một ngày, hai ngày, ba ngày, năm ngày...
Sáu bảy ngàn người đã quỳ năm ngày, Thiên Vân Phong vẫn an tĩnh như trước, Thiên Vân Tiên Tử không có gì đáp lại.
Cũng không phải không có trưởng lão thống lĩnh báo cáo nàng, kỳ thật mấy ngày nay, đã có hai thống lĩnh, bốn trưởng lão cầu kiến Thiên Vân Tiên Tử.
Nhưng không có tin tức đáp lại gì!
Sáu bảy ngàn người này thật xấu hổ, quỳ nhiều ngày như vậy, bọn họ tiến không được, lùi cũng không xong.
Dù thế nào cũng không thể cứ tiếp tục quỳ như vậy? Nhưng nếu Thiên Vân Tiên Tử vẫn không hồi đáp thì sao? Chẳng lẽ mọi người quỳ ở đây một tháng? Một năm? Hoặc mười năm? Nếu không quỳ, cứ như vậy ảo não trở về sao?
Sáu ngày, tám ngày, mười ngày!
Vẫn là không có đáp lại, trên mặt mấy ngàn người hoàn toàn không nhịn được. Làm ngơ của Thiên Vân Tiên Tử khiến trên mặt bọn họ đau rát, cảm giác rất khuất nhục, có người đã có ý định rời khỏi Thiên Vân Sơn.
Nơi này không giữ gia, cũng có chỗ giữ gia!
Nếu Thiên Vân Tiên Tử ngươi không coi trọng chúng ta, chúng ta sẽ tìm thế lực khác nương tựa. Chờ tất cả thủ hạ bạn bè đều rời khỏi, xem Thiên Vân Tiên Tử lúc đó sẽ hối hận thế nào?
Ngày thứ mười một!
Rốt cục có người không nhịn nổi, hắn đứng mạnh lên, thần tình bi phẫn, vung tay cao, nhẹ giọng hô to:
- Các huynh đệ, đừng quỳ nữa, cho dù chúng ta quỳ chết ở đây, tiên tử cũng sẽ không liếc mắt nhìn chúng ta một cái. Nếu tiên tử căn bản không thèm để ý chúng ta, chúng ta cũng không cần ở lại đây nữa. Đám người chúng ta đều đi thôi, Thiên Vân Sơn này chúng ta lưu lại cũng thế...
- Đúng, lưu lại cũng thế, đi, đi!
- Nơi này không lưu gia lại...
Rất nhiều người đứng dậy, cuối cùng sáu bảy người đều đứng lên, quần chúng phấn khích. Nhóm thống lĩnh dưới chân núi Thiên Vân Sơn đều luống cuống, có trưởng lão âm thầm ẩn núp cũng nóng nảy.
- Đều câm miệng!
Một giọng nói mờ mịt vang lên. Thiên Vân Tiên Tử rốt cục truyền lời, nhưng lại khiến người mọi thất vọng đao khổ:
- Muốn đi thì đi, đứng kêu la ở chỗ này, ồn ào! Các ngươi đã lầm gì rồi phải không? Các ngươi nghĩ không có các ngươi, hôm nay ta sẽ xong đời? Cho dù các ngươi đi hết rồi, các ngươi xem thử ai dám công kích Thiên Vân Sơn?
Lời nói bá đạo của Thiên Vân Tiên Tử khiến mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng một đám người hồi tưởng lại, phát hiện bọn họ quả thật sai lầm một chuyện. Thủ lĩnh thế lực khác có lẽ sợ thủ hạ thay tâm đổi dạ, sợ thủ hạ rời khỏi, nhưng Thiên Vân Tiên Tử hoàn toàn không có băn khoăn này.
Địa vị thân phận của Thiên Vân Tiên Tử phi thường độc đáo, nàng là tộc muội Đại Ma Vương yêu thích nhất, ở Thiên Ma Đảo ai dám tiến công Thiên Vân Sơn?
Nếu không ai dám xâm lấn Thiên Vân Sơn, ngọn núi này có cường giả hay quân đội gì đều giống nhau, thậm chí không có ai cả, chỉ có một mình Thiên Vân Tiên Tử, cũng nào có ai dám tấn công Thiên Vân Sơn chứ?
Nói cách khác!
Tồn tại võ giả Thiên Vân Sơn, không thể giúp gì Thiên Vân Tiên Tử, ngược lại nhận không ít ân huệ của Thiên Vân Tiên Tử. Thiên Vân Tiên Tử thu lưu bọn họ, đó là tấm lòng nhân hậu, tấm lòng thiện tâm. Nàng là tồn tại cao nhất, là người lập ra trò chơi, nàng muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, mọi người còn dám hiếp bức nàng? Đây không phải tự tìm khổ sao?
- Đi!
Có mười mấy người tức giận bay ra ngoài núi, bọn họ vốn tưởng rằng, bọn họ vừa đi, toàn bộ mọi người sẽ đi theo. Nhưng sau khi bọn họ bay lên trời, phát hiện người đuổi theo chỉ có trăm người, đám người còn lại đều dừng bên dưới, sắc mặt xanh trắng, đôi mắt lóe ra, thân mình cũng không động.
Gần trăm người này nhất thời xấu hổ, bọn họ lúc này cũng tỉnh táo lại. Thiên Vân Sơn là bảo địa như thế, bọn họ rời khỏi không nhất định có thể tìm được nơi cư trú tốt hơn thế, thậm chí có thể rất nhanh chết đi.
Sau khi gần trăm người ngượng ngùng bay trăm dặm, toàn bộ đều dừng lại, bọn họ quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện không ai đuổi theo thì đều hối hận.
Nghĩ đến tương lai sau khi rời khỏi nơi này, có thể đã đắc tội Thiên Vân Tiên Tử, đến lúc đó Thiên Vân Tiên Tử chỉ cần lên tiếng, sợ rằng không có thế lực nào thu lưu bọn họ. Bọn họ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, hoặc rời khỏi Thiên Ma Đảo, hoặc chỉ có thể bị giết bên ngoài.
- Trở về thôi!
Có mấy người nói thầm hai tiếng, bốn người cắn răng quay đầu trở về, người còn lại càng thêm xấu hổ. đều ngừng lại nhìn bốn người kia. Bốn người kia sau khi bay trở về, quỳ trên mặt đặt, trầm quát:
- Tiên tử, là chúng ta ngu muội, mong tiên tử thứ tội!
- Cút!
Thiên Vân Tiên Tử phẫn nộ quát:
- Nếu đã lựa chọn rời đi, vậy giống đàn ông chút đi, các ngươi náo loạn, mọi người đều nghe thấy rồi, trong nửa canh giờ rời khỏi Thiên Vân Sơn, nếu không giết sạch.