Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu cung chủ Hắc Sơn Cung không có mặt, đến lúc đó xảy ra chuyện, Thiên Vân Tiên Tử muốn đến cứu, Hắc Sơn Cung cũng không có ai chủ trì đại cục. Chẳng lẽ Thiên Vân Tiên Tử còn dám vượt quá chức phận, thay Hắc Sơn Cung thanh lý môn hộ hay sao?
Đám người Lão Cung phải chú ý kỹ đến tình huống của Lục Ly, tùy thời có người đợi mệnh. Đồng thời không ngừng thôi diễn kế hoạch, tranh thủ càng thêm hoàn mỹ, như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Một đám người nghe nói sẽ động thủ đánh chết Lục Ly, đều vô cùng chờ mong, chờ đợi Lão Cung ra lệnh. Cũng có người không tham dự, một năm qua, oán khí trong lòng một ít người đã phai nhạt, đều muốn an nhàn sống tiếp.
Nhưng đánh chết Lục Ly cũng không cần quá nhiều người, lão Cung cũng chỉ dự bị khoảng trăm người. Rất nhiều người chỉ đến phối hợp, động thủ chân chính không quá ba bốn mươi người.
Lục Ly vẫn an nhàn tu luyện, không thèm để ý có người mưu đồ bí mật xử lý hắn. Lê thúc lại thật khẩn trương, không ngừng tuần tra ở đỉnh núi, một khi có ngọn cỏ lay động, hắn sẽ phát hiện ngay.
Thời gian trôi qua từng ngày, Hồng Mông Khí luyện hóa rất nhanh, lôi điện nhập thể cũng không ngừng tăng cường thân thể. Bảy trăm hai mươi huyệt vị giống như bảy trăm hai mươi địa vực không đáy, có thể hấp thu lôi điện lực và Hồng Mông Khí vô cùng vô tận.
Trong nháy mắt, ba tháng trôi qua, thân thể Lục Ly tăng tiến thêm một bước, cụ thể tăng lên bao nhiêu hắn cũng không biết, bởi vì không có giới hạn xác định, phải tìm người thí nghiệm mới có thể biết được.
Chân ý Băng Sương Kiếm Ý hiểu được cũng là bộ dáng cũ, cũng không có dấu hiệu đại thành. Lục Ly cũng không sốt ruột, chân ý cường đại như thế, cho dù tiêu hao vài năm, cũng là đáng giá.
Hôm nay, cung chủ Hắc Sơn của Hắc Sơn Cung quả nhiên rời khỏi, hơn nữa còn không phải đi lén lút, mà mang theo mấy trăm người, cưỡi hơn mười lượng ngọc liễn, chậm rãi rời khỏi. Mọi người của Hắc Sơn Cung đều biết.
Cung chủ Hắc Sơn Cung cũng không sợ có người tập kích đại bản doanh của hắn, bởi vì chỉ cần hắn không chết, sẽ không ai dám xằng bậy. Chiến lực của hắn đứng năm hạng đầu ở Thiên Ma Đảo, nếu có người dám tập kích Hắc Sơn Cung, sẽ gặp phản kích không chết không ngừng của hắn.
- Được rồi!
Sau khi nhìn thấy cung chủ Hắc Sơn Cung rời khỏi, đám người Lão Cung trở nên hưng phấn, hết thảy đều trong dự liệu của bọn họ. Lục Ly còn đang tu luyện, chỗ Thiên Vân Sơn có người truyền tin tức cũng là tất cả bình thường, đúng là thời cơ tốt nhất đánh chết Lục Ly.
Nhưng đám người Lão Cung cũng không sốt ruột mà quyết định chờ thêm năm ngày mới động thủ, nếu không, lỡ như cung chủ Hắc Sơn Cung quay lại thì sao?
- Động thủ!
Thời gian năm ngày đã qua, lão Cung hạ mệnh lệnh, hắn mang theo bảy cường giả lặng yên đi ra khỏi Hắc Sơn Cung. Ở Hắc Sơn Cung có thể tự do ra vào, lão Cung hai ngày trước đã bí mật an bài mấy trăm người rời núi, đợi mệnh ở gần Tích Lôi Sơn.
Tám người trộm tụ tập đến gần Tích Lôi Sơn, không ngừng đánh giá lôi điện màu đen đánh trên đỉnh núi. Một võ giả tiềm hành đến, chắp tay với tám người phía trước:
- Cung đại nhân, hết thảy đều bố trí xong rồi, chỉ chờ ngươi phát lệnh.
- Tốt lắm, để bọn lão Lục động thủ đi!
Thần niệm lão cung nhìn quét qua, hạ lệnh. Tám người lặng lẽ tiềm hành về một phía, nhìn xem mấy trăm người có hoàn mỹ chấp hành kế hoạch của bọn họ hay không.
Một vùng đất trống bên trái Tích Lôi Sơn mấy trăm dặm, giờ đây tụ tập bốn năm trăm người. Bốn năm trăm người này có danh nghĩa quang minh chính đại, đều đến ước chiến. Hai đám người có thù oán, cho nên gọi bạn bè cùng nhau đến quyết đấu. Muốn quyết đấu phải đi ra Hắc Sơn, những chuyện này đều hợp tình hợp lý. Thiên Vân Tiên Tử cũng không tìm ra sơ suất nào.
Hai đám người tụ tập lại, lớn tiếng mắng mỏ, hùng hổ vô cùng. Bởi vì đến gần Tích Lôi Sơn, cho nên rất nhanh hấp dẫn chú ý của quân sĩ Tích Lôi Sơn.
Rầm rầm rầm!
Hai đám người không biết là ai động thủ trước, xảy ra hỗn chiến, hơn nữa đám người hai bên công kích đều là công kích từ xa, đầy trời đều là lưu quang, uy thế kinh thiên, trong mấy ngàn lý cũng có thể cảm ứng.
- Tình huống gì?
Dương thống lĩnh của Tích Lôi Sơn đi ra từ trong một tòa thành dưới chân núi, giả vờ tức giận nói:
- Ai dám khai chiến gần Tích Lôi Sơn? Muốn chết hay sao?
- Bẩm thống lĩnh!
Một quân sĩ đã tra xét từ sớm, bẩm báo:
- Đều là con dân của Hắc Sơn Cung, nghe nói có chút ân oán, song phương đều gọi đến quyết đấu.
- Vô sỉ!
Dương thống lĩnh giận dữ nói:
- Muốn quyết đấu thì quyết đấu sao, vì sao không chạy xa một chút? Lỡ như đánh sụp Tích Lôi Sơn, cung chủ truy cứu, ai tới phụ trách?
Một đám quân sĩ ngượng ngùng cười. Đám người khai chiến đều là võ giả cấp thấp, không nói khoảng cách hơi xa, cho dù bọn họ đánh thẳng lên Tích Lôi Sơn cũng không hề hấn gì!
Trong tay Dương thống lĩnh xuất hiện một thanh đại đao, nổi giận đùng đùng nói:
- Mọi người đi theo ta, cầm tên, đuổi đám người này đi, bọn họ dám phản rồi sao?
Một đám quân sĩ trấn thủ Tích Lôi Sơn vốn nhàm nhán đến cực điểm, giờ thấy có náo nhiệt để xem, tất cả đều thật hưng phấn. Thống lĩnh đã nói như vậy rồi, người còn lại sao còn nghĩ nhiều. Tích Lôi Sơn không có cái gì, có cái gì để bảo hộ chứ!
Tất cả quân sĩ lập tức chạy như điên theo Dương thống lĩnh, lão Cung hiện giờ đang bí mật tiềm hành đến, không chỉ có tám người bọn họ, còn có ba mươi Nhị Kiếp Thiên Thần lão Cung đã sớm bố trí.
Dựa theo mưu kế của bọn họ, ba mươi người này tiến lên tập sát, nếu ba mươi người bọn họ không làm gì được Lục Ly và Lê thúc, tám người còn lại sẽ ra tay. Nhưng bọn họ cũng không cho rằng cần bọn họ ra tay, chiến lực Lục Ly và Lê thúc thế nào chứ, thoải mái có thể đánh chết rồi!
Ba mươi người đều che mặt, tuy mặt nạ cũng không quá cao cấp, nhưng võ giả bình thường đều không thể nhìn ra. Ba mươi người thống nhất mặc chiến giáp đỏ như máu, trên ngực còn có một chữ “yêu” thật to!
Chiến giáp này là chiến giáp tiêu chuẩn của thế lực lớn, Huyết Yêu Môn.