Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lục ca ca, chàng gạt người, năm đó chàng nói Bàn Nhược đến được Thần Giới, chàng sẽ cưới ta. Hiện tại ta đã thành thần, đã đến Thần Giới, nhưng chàng đang ở đâu? Chàng khiến Bàn Nhược thật thương tâm…
- Bàn Nhược, ta!
Lục Ly nhất thời kìm lòng không đậu định mở miệng, nhưng còn chưa nói gì, hình ảnh lại chuyển đổi, Trì Hi Nhi xuất hiện ở phía trước, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Ly nói:
- Ca, huynh đang ở đâu? Huynh không cần Hi Nhi nữa sao? Huynh mau trở về, không có huynh… Hi Nhi sẽ chết.
- Hi Nhi!
Nội tâm Lục Ly quặn đau, hắn thống khổ nhắm mắt lại, cũng không dám đối mặt đôi mắt sáng như trân châu của Trì Hi Nhi.
Giây tiếp theo, một thanh âm quen thuộc vang lên, khiến hắn không tự chủ mở mắt:
- Tình lang của ta, chàng yên tâm, người của Lục gia ta đều dàn xếp ổn thỏa, chàng an tâm ở Nhị Trọng Thiên. Thanh Diễn sẽ giúp chàng chăm sóc bọn họ, ta cùng Vũ Thấm ở nơi U Yến chờ chàng trở về.
Lục Ly mở to mắt, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn thấy Lăng Thanh Diễn và Bàn Vũ Thấm. Nội tâm hắn thở dài, xem ra mộng này của hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Sâu trong nội tâm hắn có quá nhiều vướng bận, những vướng bận đó sẽ biến thàn mộng ma, vĩnh viễn nhốt hắn lại.
Vù vù!
Đột nhiên nổi gió, thế giới trước mắt chợt trở nên lạnh lẽo, như ẩn như hiện xuất hiện một bộ lạc nho nhỏ, ngoài bộ lạc, một bóng dáng dần trở nên rõ ràng.
Ách…
Lục Ly nhìn thấy một nữ tử đứng ngoài bộ lạc, thân mình nàng gầy yếu, khoác một kiện áo choàng màu trắng, chống trượng, trên mặt tuyệt mỹ đều là vẻ vui sướng.
Thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm hắn đột nhiên rung động kịch liệt.
Cảnh tượng này chính là lúc hắn mười lăm tuổi, sau khi đi giúp Liễu gia trở về, Lục Linh ở bên ngoài bộ lạc Địch Long chờ hắn. Hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt thanh lệ của Lục Linh, trái tim cũng muốn tan chảy.
Trong bất tri bất giác, hắn rơi lệ đầy mặt. Hắn biết mộng ma này hắn vĩnh viễn không thể vượt qua, bởi vì mộng ma này đã cắm quá sâu trong linh hồn hắn. Những nữ tử mới vừa xuất hiện đều là ma chướng của hắn, đều có thể khiến hắn cả đời ở trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Ai…
Một tiếng thở dài đột nhiên truyền đến từ phía chân trờ, trực tiếp kéo Lục Ly từ trong mộng ra. Lục Ly tập trung nhìn, thế giới bốn phía thay đổi như cũ. Hắn đứng ở đường nhỏ, hai bên đều là rừng rậm, Trần trưởng lão đứng bên người hắn, y bào hắn mặt xuất hiện nhiều vết trảo, trên làn da xuất hiện vết máu mờ nhạt.
- Mộng Ma Thú này thật lợi hại, ta bị công kích nhưng không hề có cảm giác gì!
Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn vừa rồi vẫn ở trong mộng, trên người đều đổ máu, nhưng hắn lại không hề phát hiện.
- Lục Ly!
Trần trưởng lão cau mày nói:
- Không nghĩ tới mộng ma của ngươi nghiêm trọng như vậy? Ngươi ở trạng thái này ngàn vạn lần không thể đi độ thiên kiếp lần hai, nếu không, ngươi tuyệt đối cả đời dừng lại trong tâm hồn kiếp. Không tiêu trừ ma chướng của nội tâm, ngươi tuyệt đối không thể độ qua thiên kiếp thứ hai!
- Ta biết!
Lục Ly khe khẽ thở dài, việc nhà mình, hắn hiểu rõ nhất. Tốc độ thăng cấp của hắn quá nhanh, cảnh giới tăng quá mạnh mẽ, trụ cột hắn chưa vững chắc, nhất là linh hồn, còn dựa vào Long Hồn quá nhiều.
Độ thiên kiếp phải kiểm nghiệm toàn bộ năng lực. Hiện tại, tổng hợp lại, chiến lực hắn có lẽ rất mạnh, nhưng trụ cột không quá vững chắc. Một khi đến thời khắc độ thiên kiếp quan trọng nhất, khuyết điểm của hắn sẽ bại lộ, khiến hắn vạn kiếp bất phục.
- Dục tốc bất đạt!
Lục Ly chợt nhớ đến lời Y tiểu thư nói, có lẽ Thiên Vân Tiên Tử để nàng chuyển đạt những lời này, là muốn vạch trần khuyết điểm của hắn.
- Không đúng!
Lục Ly nghĩ đến một vấn đề, nhíu mày dò hỏi:
- Trần trưởng lão, Mộng Ma Thú nơi này không phải là hư thể sao? Hư Không Trùng của ta sao gặm cắn được? Hư thể cũng không thể gặm cắn hư thể được đi?
- Bọn chúng không phải hư thể!
Trần trưởng lão mỉm cười nói:
- Kỳ thật Mộng Ma Thú ngươi vừa nhìn thấy là giả, chúng nó khi xuất hiện có thể ngưng tạo các loại ảo giác, ngươi căn bản không nhìn thấy bản thể của chúng nó. Ngươi chờ ở đây, ta đi hấp dẫn một đám Mộng Ma Thú đi ra.
Trần trưởng lão chạy vội đến, nháy mắt vọt đến địa phương ba trăm thước phía trước. Rừng rậm hai bên bắt đầu nổi dậy sóng gió, thần niệm Lục Ly tra xét, phát hiện trong rừng cây lại chui ra một nhiều quả cầu!
Đúng vậy, chui ra nhiều quả cầu, mặc dù chúng nó có tứ chi, nhưng ngắn đến mức nhìn không thấy. Chúng nó còn có lỗ tai nhỏ như tai nhỏ, ngoài miệng có răng nanh. Chúng nó di chuyển bằng cách lăn, tứ chi rút vào thân thể, cứ như vậy lăn nhanh đến Trần trưởng lão.
Trần trưởng lão nhắm mắt lại, dường như không biết Mộng Ma Thú đang tiến đến gần, hai bên tổng cộng lăn đến mấy trăm con Mộng Ma Thú, tốc độ cũng không quá nhanh.
Sau nửa nén hương, mấy trăm con Mộng Ma Thú đến gần Trần trưởng lão, khiến Lục Ly ngạc nhiên chính là… Mộng Ma Thú phía trước trông thật gầy yếu, thân thể chúng nó như khí cầu bị rút hết khí, tứ chi cũng dài ra, móng vuốt trở nên sắc bén.
Hình thể Mộng Ma Thú không lớn, không khác biệt với mãnh hổ. Mấy chục con Mộng Ma Thú xông đến chỗ Trần trưởng lão, trong mắt nổi lên hồng quang, thoạt nhìn như mấy chục con sói đói.
Khi Lục Ly muốn lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt Trần trưởng lão mở ra, hai chân hắn không ngừng cử động, từng con Mộng Ma Thú bị đá đến chỗ Lục Ly. Trần trưởng lão trầm quát:
- Lục Ly, có thể để đám trùng của ngươi thử xem!
- Được!
Lục Ly gật đầu, lập tức thả ra vô số Hư Không Trùng, đây đều là những Hư Không Trùng bình thường, Lục Ly muốn Hư Không Trùng tiến hóa. Hắn thả ra mấy trăm triệu Hư Không Trùng, bay đến Mộng Ma Thú.
Hư Không Trùng tiến vào trong cơ thể Mộng Ma Thú, rất nhanh, Lục Ly liền hết chỗ nói. Bởi vì những Hư Không Trùng này lại gặm không nổi, ngay cả ngũ tạng lục phủ yếu ớt trong cơ thể Mộng Ma Thú đám Hư Không Trùng cũng gặm không nổi, lực phòng ngự của Mộng Ma Thú thật khủng bố.
Vù vù!