Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cộng thêm việc Hắc Sơn cúi đầu, chém giết hộ vệ thống lĩnh trông coi, đuổi đi người đuổi giết Lục Ly. Điều này khiến mọi người càng cảm thấy Lục Ly sâu không lường được, hoặc là Lục Ly có lai lịch rất lớn? Nếu không, Đại Ma Vương sẽ không thể nào lên tiếng.
Mang theo suy đoán như vậy, mọi người chỉ có hâm mộ ghen tị Lục Ly, nhưng không dám… hận! Thậm chí cũng không dám tụ lại nói xấu Lục Ly, sợ sau khi truyền ra, bị Lục Ly ghi hận, hoặc chọc tức Thiên Vân Tiên Tử.
- Năm đó chúng ta còn cược Lục Ly bao nhiêu ngày sẽ chết!
Một người nói thầm, người gần đó sau khi nghe được, nhất thời gương mặt nóng rực. Khi đó không ai xem trọng Lục Ly, không chỉ cảm thấy ngay cả Trấn Yêu Tháp hắn cũng không xông vào được, thậm chí còn cảm thấy hắn sống không quá một ngày.
Lúc này mới bao lâu, Lục Ly đã có thể đánh chết Nhị Kiếp đỉnh phong, rất nhiều người ở đây đều là Nhị Kiếp Thiên Thần, Nhị Kiếp đỉnh phong chỉ có lão Long. Quan trọng nhất bọn họ đều đã sống thật lâu, thực lực tăng lên quá chậm, lúc này mới cảm thấy thật nhàm chán, cùng nhau cược Thần Nguyên Kim…
Khí tức sinh mệnh của Lục Ly trẻ tuổi như thế, chiến lực lại vượt qua bọn họ, rất nhiều người bọn họ cảm thấy những năm tháng qua sống thật lãng phí.
- Kỳ thật…!
Lão Long nhướng mày, dọa cả đám người giật mình:
- Thời điểm tiểu tử xông vào Trấn Yêu Tháp, chiến lực quả thật không mạnh, nhiều nhất chỉ có thể sánh bằng Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường. Hắn xông qua Trấn Yêu Tháp tầng thứ nhất đã là chiến tích cao nhất. Hắn có thể đánh chết bọn lão Triệu lão Cung, hẳn là trong khoảng thời gian này, chiến lực đã tiêu thăng.
Ừm…
Một đám người hoàn toàn không nói thành lời, bọn họ tu luyện mấy trăm mấy ngàn năm, chiến lực chỉ tăng lên một chút. Lục Ly chỉ cần hơn một năm tu luyện, bọn họ lại tốn mấy vạn năm, thậm chí cả đời cũng không thể vươn tới…
- Ta đột nhiên muốn làm nhà cái!
Lão Long mỉm cười nói:
- Ta cá tiểu tử này trong mười năm có thể đạt chiến lực Tam Kiếp Thiên Thần, nếu ai không tin cứ đặt cược đi!
Cảnh sắc tầng thứ hai và tầng thứ nhất của Trấn Yêu Tháp cũng không khác biệt lắm. Chỗ bất đồng là ở tầng thứ hai không phải cỏ dại um tùm mà hai bên đường đều là rừng rậm.
Lục Ly và Trần trưởng lão sau khi tiến vào, thần niệm Lục Ly đảo quanh rừng rậm, tra xét có gì giống ban đầu không nhưng không tra xét được gì. Hắn dò hỏi:
- Trần trưởng lão, yêu ma bên này có bộ dáng gì?
- Yêu ma nơi này gọi là Mộng Ma Thú!
Trần trưởng lão giải thích:
- Yêu ma nơi này chủ yếu công kích linh hồn, đương nhiên… công kích linh hồn của chúng nó không giống công kích linh hồn bình thường. Chúng nó sẽ xây dựng cảnh trong mơ kỳ lạ, khiến ngươi vĩnh viễn không thể rời đi. Thần thông của chúng nó, cho dù trong linh hồn ngươi có yêu hồn bảo vệ cũng vô dụng. Nếu ngươi không có biện phái rời khỏi cảnh trong mơ, ngươi sẽ bị chúng nó xé nát.
- A, ta đi thử xem?
Lục Ly hơi hứng thú, hắn chắp tay nói:
- Nếu đợi lát nữa tình huống không đúng, hoặc là trong thời gian dài ta không thể tỉnh lại, phiền toái Trần trưởng lão giúp ta một phen, ta còn cần đi Tích Lôi Sơn tu luyện.
- Được!
Trần trưởng lão gật đầu, Lục Ly đi nhanh về trước, hắn tuyệt đối tự tin với lực phòng ngự của mình. Mộng Ma Thú hẳn là không phá được phòng ngự của hắn, hắn chỉ là không muốn đợi lâu trong cảnh mơ mà thôi.
Hắn đi về trước trăm mét, rừng rậm hai bên nổi dậy sóng gió. Từng làn gió mát thổi tới, còn mang theo mùi hương thoang thoảng. Thần niệm Lục Ly đảo qua, phát hiện trên không bay tới một loại yêu ma kỳ dị, thoạt nhìn giống như không có hình thể, từ gió bay đến, không ngừng biến hóa ngoại hình, thỉnh thoảng biến thành nữ tử xinh đẹp, thỉnh thoảng biến thành yêu thú kỳ dị, thỉnh thoảng lại biến thành một loại thực vật kỳ dị…
Ách!
Lục Ly đột nhiên cảm giác thế giới trước mắt thay đổi, Trần trưởng lão biến mất ngay phía sau. Hắn không còn ở trên đường nhỏ, hai bên rừng rậm đều biến mất. Hắn chỉ nhìn thấy giữa không trung xuất hiện một gương mặt kỳ dị, hơn nữa đều là gương mặt của nữ nhân, có thanh thuần, có xinh đẹp, có cao lãnh, có lỗng lẫy, có nhẹ nhàng, có đáng thương…
Nhiều gương mặt không ngừng xuất hiện, những gương mặt này chậm rãi biến hóa, bắt đầu xuất hiện gương mặt của Y tiểu thư, xuất hiện gương mặt của Thanh Cung Thần Nữ Mạn tiểu thư, xuất hiện gương mặt của Lăng Thanh Diễn, xuất hiện gương mặt của Bàn Vũ Thấm, xuất hiện gương mặt của Trì Hi Nhi, còn Khương Kỉ Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương, Lục Linh, Bàn Nhược,…
Tất cả đều biến thành gương mặt nữ nhân hắn quen thuộc, những gương mặt này có thống khổ, có ai oán, có thương tâm, có rơi lệ. Lục Ly nhìn thấy mà nội tâm không biết là tư vị gì.
Trong lòng Lục Ly rất rõ ràng, đây đều là ảo giác, hắn hẳn đang ở trong cõi mộng của chính mình. Những nữ tử này đều có quan hệ với hắn, hoặc là nữ tử hắn nhớ thương.
Tuy biết đây chỉ là cảnh mơ nhưng nội tâm hắn vẫn khó chịu, hắn cũng không biết làm sao phá vỡ cảnh mơ này, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn hình ảnh bốn phía không ngừng thay đổi.
Sau một lát, tất cả đều biến mất!
Cảnh tượng bốn phía bắt đầu biến hóa, bất ngờ biến thành Bắc Mạc của Đấu Thiên Giới. Phía trước xuất hiện hai nữ tử, hai nữ tử giống nhau như đúc, đó là Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương. Hai người đứng rất xa nhìn hắn, Bạch Hạ Sương không ngừng ngoắc mình qua đó.
Tuy biết đây chỉ là cảnh mơ, thân thể Lục Ly vẫn không tự chủ muốn đi qua đó, hai ôm hai tỷ muội vào lòng. Giờ khắc này, cho dù biết đây là mộng, hắn thậm chí không muốn tỉnh lại, muốn mãi ở nơi này, bởi vì… hắn có thể nhìn thấy nữ nhân hắn thân yêu nhất.
- Phu quân, Kỉ Linh rất nhớ chàng!
Hình ảnh chuyển đổi, Khương Kỉ Linh xuất hiện phía trước, một đôi mắt thâm tình nhìn hắn, không đợi hắn có hành động gì, Khương Kỉ Linh lập tức tiêu tán trong gió.
Sau đó hình ảnh lại chuyển đổi, một nữ tử tuyệt mĩ mặc thanh bào, tóc đen dài đến thắt lưng, gương mặt nàng tinh xảo đến cực điểm, trong mắt nàng rưng rưng.