Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu bị bám giữ, chờ nhóm người Lão Sơn Thúc đuổi theo, cuối cùng Lục Ly vẫn chỉ là một con đường chết. Hắn muốn đánh chết đám người Vu Phi Tường trong thời gian ngắn ngủi thì rất khó khăn, dù sao có một vài người là Nhị Kiếp đỉnh phong.
Nghĩ biện pháp hố chết nhóm người Lão Sơn Thúc cũng là một cách.
Muốn giết chết mấy người này thì không thể dựa vào Hư Không Trùng màu vàng sậm, phải nhờ cậy lực lượng thần văn nơi đây.
Lục Ly có Huyết Tiên Đằng, Huyết Tiên Đằng có một loại thiên phú thần thông, có thể khống chế cấm chế, có thể lặng lẽ thay đổi cấm chế. Với mức độ hiểu rõ thần văn của Huyết Linh Nhi thì gần như không thể khống chế Thần Văn Đạo Tràng, vậy chỉ còn một cách.
Nghĩ biện pháp khiến Huyết Linh Nhi thay đổi thần văn bên chỗ Lão Sơn Thúc, dẫn phát Thần Văn Đạo Tràng nổ tung, hoặc là thả ra công kích mạnh hơn nữa, nghiền nát đám người Lão Sơn Thúc.
“Thử xem!”
Lục Ly quyết định chú ý, hắn cùng Huyết Linh Nhi truyền âm một lúc.
Huyết Linh Nhi trầm ngâm giây lát nói:
“Để ta thử, nhưng chưa chắc thành công, nếu cho ta thời gian nửa năm thì có lẽ ta có thể khống chế một phần thần văn.”
Huyết Linh Nhi hóa thành một luồng sáng đỏ từ dưới chân Lục Ly chui vào lòng đất, lần này là toàn bộ hư thể đều đi ra ngoài, bởi vì hắn sắp di chyển. Huyết Linh Nhi nấp vào lòng đất dù sao an toàn hơn, bởi vì lòng đất đều là thần văn, nhóm người Lão Sơn Thúc muốn công kích nó đều không được.
Lục Ly tiếp tục tiến lên, vẫn như cũ hướng tới thạch miếu, đến bây giờ hắn còn có thể cảm thụ được sinh lộ tồn tại, nếu hắn cảm giác đằng trước không có sinh lộ thì chỉ có thể chuyển hướng.
Huyết Tiên Đằng ẩn nấp đi lòng đất, Lão Sơn Thúc dường như có điều phát hiện, ánh mắt nhìn xuống, bước chân cũng ngừng lại.
Ngốc Đầu Hồ cũng cảm ứng được, hai Nhị Kiếp Thiên Thần khác thì không phát hiện, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi thăm:
- Lão Sơn Thúc, làm sao vậy?
- Lòng đất có thứ gì, là tiểu tử này thả ra!
Lão Sơn Thúc giải thích một câu, lòng đất có thần văn, thần niệm của mọi người không tra xét được, vì Lão Sơn Thúc trực tiếp khóa chặt nên mới phát hiện khác lạ. Hai Nhị Kiếp đỉnh phong hơi giật nảy mình, là cái gì mà có thể chui xuống dưới thần văn? Lòng đất này có thần văn, cực kỳ khó phá vỡ, trừ phi là hư thể.
- Chẳng lẽ là loại sâu kia?
Một Nhị Kiếp đỉnh phong ngạc nhiên nghi ngờ hỏi, theo sau lập tức tỉnh ngộ, Lão Sơn Thúc không e ngại Hư Không Trùng màu vàng sậm, nếu như là con sâu thì Lão Sơn Thúc sẽ không quan tâm, xem ra là thứ kỳ dị khác.
- Mặc kệ nó!
Lão Sơn Thúc phất tay, mặc kệ bất cứ thứ gì, đi lòng đất cũng vô dụng. Thần văn trong lòng đất rất cứng rắn, tuyệt đối không phá mở được. Nếu đi tập kích bọn họ, hắn tùy tay có thể trấn áp.
Lão Sơn Thúc khống chế ngân đỉnh tiếp tục công kích, mỗi lần công kích tảng đá thì thần văn trên đó sẽ tối xuống, cho bọn họ một sinh lộ tiến lên. Nhưng ngân đỉnh không phải tùy ý công kích, Lão Sơn Thúc nhất định phải tìm được đường nối thần văn Thạch Phong Sơn, tìm được chỗ yếu nhất mới có thể công kích. Để tìm ra sẽ cần thời gian, nếu không thì giờ phút này bọn họ đã sớm đuổi theo kịp Lục Ly.
Bên ngoài, đám người Vu Phi Tường nhìn chằm chằm chờ đợi Lục Ly bị thần văn nghiền nát, hoặc là bị nhóm người Lão Sơn Thúc truy sát đánh chết. Lúc trước Lục Ly làm nhóm người Vu Phi Tường mất mặt, bây giờ lại giết nhiều người Thiên Lượng Sơn, không giết chết Lục Ly thì Vu Phi Tường không có mặt mũi trở về Thiên Lượng Sơn.
Sau một nén nhang, Lục Ly đã lướt qua hơn một trăm trượng, nhóm người Lão Sơn Thúc giờ phút này cách hắn khoảng sáu mươi trượng, tốc độ tiến lên của Lục Ly khá nhanh. Nhưng Lục Ly có hai lần xảy ra chuyện, một lần bị dao động của thần văn gọt rớt nửa bên thịt đùi một chân, lần thứ hai bị cạo da đầu, bây giờ trên đầu hắn nhô ra một cục, suýt bị mất đầu.
Tuy rằng Lục Ly có được Đại Đạo Chi Ngân có thể cảm ứng được sinh lộ ở đâu, nhưng Thần Văn Đạo Tràng quá khủng bố, Lục Ly thì thân thể lớn như vậy, không phải con sâu nho nhỏ, không cách nào bay qua, chỉ bị chút thương thế này xem như đáng quý.
Lục Ly hiện cách thạch miếu chỉ cỡ hơn một trăm trượng, hắn ngừng bước chân, lộ biểu cảm nghiêm túc. Lục Ly cảm giác phía trước đều là đường chết, còn đường sống duy nhất thì e rằng không cách nào nháy mắt lao qua.
Lục Ly buộc phải lao đi bên trái, hắn không dám đi thẳng tới thạch miếu, dự định đi đường vòng, chờ tin của Huyết Linh Nhi.
- Hắn đi bên kia, chúng ta đi đằng trước chặn đường!
Lục Ly vừa chuyển hướng, đám người Vu Phi Tường liền di chuyển theo. Bên dưới có rất nhiều Yêu Ma, nhưng đều bị Vu Phi Tường lấy ra một món báu vật áp chế, căn bản không dám tới gần.
Lại lần nữa qua thời gian một nén hương, Lục Ly tiến lên mấy chục trượng về bên trái, rốt cuộc nghe Huyết Linh Nhi truyền âm:
“Chủ nhân, ta có nhất định nắm chắc khiến thần văn đổi trận. Nhưng... sau khi đổi trận thì ta không biết thần văn cụ thể sẽ biến thành cái gì. Ta sợ lỡ như biến thành tử trận khủng bố, chủ nhân bên trong cũng sẽ chịu liên lụy.”
Hiện tại Thần Văn Đạo Tràng chỉ là bị động phòng ngự, nếu có người xúc động thì sẽ phản kích. Nếu sau khi đổi trận có lẽ sẽ biến thành chủ động công kích, đến lúc đó có thể sẽ biến thành tử trận, tất cả sinh linh ở bên trong đều sẽ bị nghiền nát.
Huyết Linh Nhi dù sao không hiểu rõ về thần văn, chỉ nghiên cứu thời gian đã có cơ hội khiến thần văn đổi trận đã là đáng quý, đây còn là nhờ Huyết Linh Nhi có thiên phú về mặt này.
Thần Văn Đạo Tràng nguyên đỉnh Ưng Chủy Sơn hẳn là một tổng thể, một chỗ đổi trận có lẽ sẽ dẫn đến tất cả thần văn đều thay đổi, đến lúc đó Lục Ly ở trong Thần Văn Đạo Tràng không chừng sẽ bị nháy mắt nghiền thành huyết vụ.
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, không hành động lỗ mãng, tuy bình thường hắn thích đánh cuộc, cơ hồ đều cược thắng, nhưng đó là vì không còn cách nào khác, hoặc là có xác suất nhất định thắng cược. Tình huống lần này không rõ, thần văn sửa đổi, xác suất hắn bị liên lụy cao đến tám phần, hắn chắc chắn sẽ không xung động như vậy, không ai lấy tính mệnh của chính mình ra làm trò đùa.