Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đừng!
Lão Sơn Thúc hét to một tiếng, đáng tiếc đã muộn rồi, người kia mới trượt đi mấy thước thì thân thể đột nhiên nổ tung, trực tiếp bị nghiền thành sương mù máu.
- Thần Văn Đạo Tràng có sinh lộ, nhưng sinh lộ không ngừng thay đổi, chư vị không hiểu thần văn, đừng lỗ mãng xông vào!
Lời nói của Ngốc Đầu Hồ vang lên, khiến đám người Vu Phi Tường không rét mà run, may mắn bọn họ đều không xung động, nếu không thì sẽ giống như người kia, biến thành huyết vụ.
- Ngốc Đầu Hồ, ngươi nghiên cứu về thần văn sâu lắm mà?
Vu Phi Tường quay đầu nhìn Ngốc Đầu Hồ ở phía sau, hét to:
- Ngươi nhanh đi vào giết Lục Ly, hiện tại hắn bị thương, dễ giết nhất!
- Ta nghiên cứu không sâu...
Ngốc Đầu Hồ vuốt đầu trọc yêu diễm, liếc qua Ly Hỏa Đạo Nhân, nói:
- Nếu bàn về nghiên cứu thần văn sâu nhất thì phải là Ly Hỏa Đạo Nhân. Hắn ở Yêu Ma Sơn mười vạn năm, nghiên cứu vô số thần văn, ta nghĩ như hắn đi vào chắc dễ như chơi.
- Ta...
Ly Hỏa Đạo Nhân lộ vẻ mặt lúng túng, lắp bắp nói:
- Khoảng thời gian trước ta bị mất hết báu vật, không có dụng cụ phá vỡ thần văn, thần văn ở đây rất khó khăn, không có dụng cụ thì khó mà phá vỡ.
- Phế vật!
Vu Phi Tường còn chưa kịp mắng, Lục Ly ở bên trong giành mắng trước, hắn lạnh lùng quát:
- Một đám phế vật, không một người dám tiến vào. Nếu không dám đến giết ta thì xéo đi!
- Hừ!
Lão Sơn Thúc nặng nề hừ mũi nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng chúng ta không làm gì được ngươi? Xem lão phu làm sao đi vào nghiền xương ngươi thành tro!
Ngân đỉnh hiện ra trong tay Lão Sơn Thúc, mắt hắn lóe tia sáng vàng, không ngờ biến thành màu vàng sậm, ánh mắt quét qua các tảng đá bốn phía, giây lát sau, hắn ném ngân đỉnh về phía tảng đá bên trái.
Bùm!
Ngân đỉnh chớp mắt bay đến chỗ tảng đá, đập mạnh một cái, tảng đá rung lắc, tuy không nổ tung nhưng thần văn bên trên hơi tối xuống.
- Cái đỉnh kia...
Mắt Ngốc Đầu Hồ, Ly Hỏa Lão Đạo lóe tia sáng tham lam, vẻ mặt rung động nhìn chăm chú vào ngân đỉnh.
Ly Hỏa Lão Đạo không kiềm được thì thào:
- Chẳng lẽ đỉnh kia đúc từ Ngân Tinh Thiết?
- Nhà ngươi có chút kiến thức!
Lão Sơn Thúc nhìn thoáng qua Ly Hỏa Lão Đạo rồi lại tập trung vào những tảng đá khác. Lục Ly cảm giác được nguy cơ, ngân đỉnh đụng đá to làm thần văn tối xuống, hiển nhiên bị áp chế, nếu công kích thêm mấy lần thì thần văn bên này sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó Lão Sơn Thúc có thể dễ dàng tiến vào đánh chết hắn.
“Đi!”
Lục Ly bất chấp tình trạng vết thương, đành phải tiếp tục vào sâu bên trong. Lục Ly khép mắt lại, tiếp tục câu động Đại Đạo Chi Ngân, khiến cảm giác lực của mình trở nên nhạy bén gấp mấy chục lần, tìm sinh lộ mà đi.
“Bên này!”
Tim Lục Ly bỗng rung lên, hắn phát hiện một con đường sống, thân thể của hắn bay vọt lên, đụng vào một tảng đá lớn ở mé trái phía trước.
Đùng!
Đầu Lục Ly đụng vào tảng đá phát ra tiếng nổ lớn, thần văn trên tảng đá lấp lánh, một luồng sức mạnh cường đại truyền đến, Lục Ly bị chấn văng ra, lăn lông lốc dưới đất.
- Như vậy cũng được?
Đám người Vu Phi Tường trợn mắt há hốc mồm. Lục Ly lăn một vòng lại cứng rắn tiến lên ba mươi mấy thước, bốn phía thần văn dao động, khắp nơi đều là sát khí, nhưng hắn lại an nhiên vô sự.
Một người không kiềm được cảm thán:
- Vận may quá nghịch thiên.
Lão Sơn Thúc thì khẳng định:
- Đây không phải vận may, một lần là may mắn, hai lần thì chắc chắn không phải. Hắn hoặc là nghiên cứu về thần văn, hoặc là... trên người có dị bảo!
- Dị bảo! Đi vào giết hắn, giết hắn!
Một đám người ánh mắt lộ ra tia nhìn như sói, dị bảo có thể phá thần văn thì cao quý cỡ nào? Nếu được đến báu vật này thì có thể đi vào nhiều bảo địa trong Yêu Ma Sơn.
Bùm!
Ngân đỉnh nhiều lần đụng vào tảng đá, mỗi lần va chạm là thần văn trên tảng đá sẽ bớt tỏa sáng. Đỉnh kia có năng lực thần kỳ, có thể áp chế lực lượng của thần văn, hoặc là tạm thời khiến thần văn yếu bớt uy lực.
Lão Sơn Thúc đuổi theo vào, nhưng không cho đám người Vu Phi Tường cùng vào, hắn chỉ mang theo bốn người, hai người là Nhị Kiếp đỉnh phong, hai người khác là Ngốc Đầu Hồ và Ly Hỏa Đạo Nhân.
Ý đồ của Lão Sơn Thúc cực kỳ rõ ràng!
Hắn muốn giết chết Lục Ly, tiện thể giải quyết luôn Ngốc Đầu Hồ và Ly Hỏa Đạo Nhân, vậy thì sẽ không lộ ra ngoài bất kỳ tin tức gì. Ngốc Đầu Hồ và Ly Hỏa Đạo Nhân không muốn vào, nhưng bị sát khí của Lão Sơn Thúc khóa chặt, nếu hai người dám chuồn đi e rằng sẽ bị Lão Sơn Thúc đánh chết.
Năm người tốc độ rất nhanh, thoáng chốc lướt qua hơn mười thước, vượt qua năm tảng đá to. Nhưng Lục Ly nhích người, kỳ lạ là hắn vọt thẳng lên trời rồi rơi xéo xuống, sau đó lăn một vòng dưới đất, như mũi tên nhọn ở giữa không trung xoay tròn, nửa đường chuyển hướng, cuối cùng lăn xuống đất, thoáng chốc đi qua gần trăm thước.
“Tuyệt đối có dị bảo có thể cảm ứng được sinh lộ trong Thần Văn Đạo Tràng!”
Mắt Lão Sơn Thúc sáng rực. Lục Ly một đường trốn sâu vào trong, nhưng Lão Sơn Thúc không lo lắng chút nào, bởi vì càng vào sâu thì càng khủng bố, Lục Ly trốn không được bao xa, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn giết chết.
“Nhanh quá!”
Lục Ly sắc mặt có chút khó coi, tốc độ của đám người Lão Sơn Thúc rất nhanh, tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Càng vào trong Thần Văn Đạo Tràng thì càng khủng bố, bản thân Lão Sơn Thúc cũng không thể đến khu vực chính giữa, việc này chứng minh bên kia chắc chắn vô cùng khủng bố, bản thân Lục Ly cũng có thể thấy trận văn tảng đá ở khu vực chính giữa càng rậm rạp.
Đầu óc Lục Ly vận chuyển nhanh, nghĩ cách phá cục.
Một lát sau, Lục Ly suy nghĩ rõ ràng, hiện tại hắn có hai con đường để đi. Đầu tiên là từ bên cạnh đi, trực tiếp đến rìa núi to, sau đó lao xuống núi chạy trốn hoặc là phi độ hư không bỏ trốn.
Nhưng hắn một khi thay đổi phương hướng, đám người Vu Phi Tường chắc chắn sẽ lao qua chặn lại. Chạy trốn thì còn có xác suất cao, phi độ hư không thì hoàn toàn bằng không, Vu Phi Tường sẽ tìm cách bám chân Lục Ly.